Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

16 thg 1, 2018

Pho Sách Cái Lưỡi và Đồng Tiền


Thơ Kiều Giang
Căn biệt thự
không xây trên mặt đất,
không xây trên những nụ cười,
mà được xây trên sự hốt hoảng
đè lên sự quằn quại của những ngọn bút chân chính,
được xây trên những xác chết,
để nuôi lũ ruồi
và để nuôi đàn chó mà mũi chỉ biết đánh hơi xác người,
mắt cứ trừng trừng vào đêm tối,
tai vểnh ngược về phía những tiếng rên.
Những cánh hồng sáng nay không chịu nở
trên những ban-công biệt thự,
khi đèn đường vụt tắt,
khi mặt trời không thể ngủ yên được nữa,
nhưng cánh hồng lại nở trên nụ cười, trên chiếc gậy của ông lão mù, quờ vào khoảng không trên phố đông người,
và trên môi đứa bé đang nhai khúc bánh mì nhặt được trong đống rác, mà nó kiệt sức vì tranh nhau.
Người ta vẫn ung dung ngồi đếm những tài khoản ngân hàng,
tiền bán những khu rừng vừa bị triệt hạ hôm qua,
mặc cho đồng bọn đang tổ chức những cuộc họp báo,
hô hào phải xây thêm những nhà tù,
trên những đám mây đang bay,
để nhốt những kẻ không hề có tên tuổi,
đang lẩn trốn trong túi áo của những tên mafia đội lốt…
và người ta cũng ngồi đếm những xác người chết
lộn trong xác lợn.
Chúng mướn một đội quân Ruồi-Người đi bảo vệ chúng,
đi đến đâu chúng cũng được tung hô vĩ đại, giống như đám dân
đen trên quảng trường giá rét thấu xương ở đông bắc Á,
và sau đó chúng nhả ra những con chữ rỗng tuếch,
không còn sức sống,
bò trên giấy, bò trên những chiếc loa, bò trên màn ảnh,
cuối cùng là chui vào đầu những đứa trẻ con, đẻ trứng.
Và tiếp theo là chúng làm kẻ trở về từ thiên đường,
thay mặt Đức Giáo Hoàng,
chúng làm phép thánh cho những con chiên tội nghiệp :
không ai được đói, không ai được rét, không ai được mù chữ, …chỉ được có quyền chết,
trên thánh địa đầy ruồi nhặng của chúng.
Những đồng tiền xu trong túi của thân phận khu đen, bắt đầu rục rịch,
ra đi vào túi của chúng, không lời giã biệt,
và những tiếng la hét than khóc từ cuối dòng sông,
từ cuối xóm thôn, từ giữa biển xanh, giữa thị thành,
mang theo trên lưng bộ mặt của ác quỷ và tử thần,
chúng muốn biến nước mắt của đám con chiên của chúng thành những tràng cười bất tận thâu đêm cùng mỹ nữ.
Quyển sách đã mục nát,
nhưng cái lưỡi đã vươn xa hàng ngàn cây số,
lịch sử đã cắt những cái lưỡi cho vào thùng rác công cộng,
nhưng đám em út của chúng vẫn còn, cùng với những con dao và đồng tiền.
Ngày 15-10-2017
Tranh st trên mạng

Không có nhận xét nào: