Thơ KIỀU GIANG
Ta sắp sẵn cô đơn
sầu vạn cổ
Bởi Ngàn Xưa nào đã hiểu ta đâu
Cũng đành thế !
Trong khuya khoắt ngàn sau
Ta nhức nhối
bởi trò chơi con tạo
Lời em nói
biến ta thành dã thú
Ngồi liếm khô
rỉ máu tim mình
Mắt ta nhìn
nhàn nhạt ánh trăng thanh
Chân ta bước
đêm chuyển rung đồi núi
Em đừng tiếc,
cứ chôn ta trăng thổ mộ
Có gì đâu,
đời sẽ nguyệt tạ hoa tàn
Rồi mai đây ,
trăng cũng về thiên cổ
Dung nhan em ,
ta chưa hết bàng hoàng
Trăng lặng nhìn
hồn ta bỏ đi hoang
Tìm em khắp
nơi núi rừng hoang dại
Rừng băng tuyết,
chẳng cho ta phép lạ
Trong lặng thầm
ta uống máu tà dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét