Thơ Kiều Giang
Những cánh gió đầu thu
thổi qua bầu trời rực rỡ cúc vàng
chất đầy nỗi sầu thiên cổ.
Em là ẩn số muôn niên
khóa chặt hồn anh giữa bến bờ hoang thức
còn chút âm thanh vọng từ cõi nguyên sơ,
em đã cho anh để chuẩn bị cuộc trở về.
Anh sẽ thoát khỏi bến mê của những nụ cúc vàng
rắc qua trần gian mơ màng lận đận
xin bàn tay em có cởi cho anh thân phận làm người,
Trái tim em chất đầy những cành hoa tươi,
buổi sáng em ban phát cho vầng trăng đêm qua sót lại ở cuối chân trời,
để rồi hoàng hôn em lấy đi,
chỉ còn những chùm hoa dại khép cánh ở ven đường.
Em dịu dàng ban phát văn chương
cho cõi vô thường hư ảo,
đứng nhìn cơn bão thổi qua hồn ai,
mùi Oải Hương rực nức sớm mai,
em đã đem chôn vào mây hoàng hôn lãng đãng.
Thôi em,dẫu trăng vơi biển cạn
anh vẫn đưa em về tận cuối chân trời.
thổi qua bầu trời rực rỡ cúc vàng
chất đầy nỗi sầu thiên cổ.
Em là ẩn số muôn niên
khóa chặt hồn anh giữa bến bờ hoang thức
còn chút âm thanh vọng từ cõi nguyên sơ,
em đã cho anh để chuẩn bị cuộc trở về.
Anh sẽ thoát khỏi bến mê của những nụ cúc vàng
rắc qua trần gian mơ màng lận đận
xin bàn tay em có cởi cho anh thân phận làm người,
Trái tim em chất đầy những cành hoa tươi,
buổi sáng em ban phát cho vầng trăng đêm qua sót lại ở cuối chân trời,
để rồi hoàng hôn em lấy đi,
chỉ còn những chùm hoa dại khép cánh ở ven đường.
Em dịu dàng ban phát văn chương
cho cõi vô thường hư ảo,
đứng nhìn cơn bão thổi qua hồn ai,
mùi Oải Hương rực nức sớm mai,
em đã đem chôn vào mây hoàng hôn lãng đãng.
Thôi em,dẫu trăng vơi biển cạn
anh vẫn đưa em về tận cuối chân trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét