thơ Kiều Giang
mơ hoang
rụng xuống giang đầu.
thây trôi về tận
mắt môi cội tình,
vặn chi
những phiến âm buồn,
rơi vào
nguyệt lạnh tần ngần dáng sương,
Đành thôi
lấm bánh bụi hường,
đành thôi
giấu nửa cánh hồng vào đêm,
kinh cầu mấy độ, thưa em,
ngày xưa còn vọng
cuối thềm nguyệt hoa,
Bây giờ
khép mở canh tà,
huyền không ôm chặt
cũng là huyền không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét