Thơ Kiều Giang
Hôm qua ta thấy em ngồi khóc trên đỉnh Núi U Buồn,
em nhìn bầu trời đầy sao, ở tận những thiên hà xa tít
và nhìn về những lâu đài đổ nát dưới chân em.
Nước mắt em chảy tràn dòng sông Euphrate
biến thành phù sa để xây thành Babylone tráng lệ,
ánh bình minh của nhân loại sơ khai
Nhưng qua mấy ngàn năm, Cyrus đã đem lửa biến văn minh thành phế tích,
những dòng kênh xanh, những cung điện đền đài của Babylone
không chịu trôi theo dòng nước mắt thời gian
mà ở lại để làm chứng nhân của sinh diệt
Nước mắt em cũng chảy vào sông Nil đắp bồi cho văn minh Ai Cập,
mấy ngàn năm Kim Tự Tháp
nơi đây, lửa không thiêu được những tầng đá siêu nhiên
Hỡi những Pharaon
Người nằm đó
chín lần Thập Tự Chinh
máu đã đổ nhưng những ngọn tháp kia không đổ,
hai trăm năm, lửa thiêu rụi mấy triệu con người
Gần sáu thế kỷ - Đế chế Ottoman
nhân danh thánh Allah, họ đem theo bàn tay lửa,
trả thù hai trăm năm Tòa Thánh khóc mộ Jesus,
một trời lửa lại phủ trên châu Âu, phủ lên đầu con Chúa.
Bắt đầu từ sự rực rỡ Babylone
loài biết khóc
ôm tang thương đi qua mấy ngàn năm trên đầu có lửa,
nhưng lửa của mặt trời không soi sáng nổi con tim
ngọn lửa tham sân lại muốn đưa trần gian vào bóng đêm hủy diệt,
Hỡi Thales và Heraclitus
hai chàng Hiệp Sĩ của buổi Khai nguyên
các Người đã bao giờ lật đôi bàn tay Thượng Đế,
để biết tay nào Người cầm lửa
và tay nào người cầm nước mắt ?
Mấy ngàn năm cháu con của Aristote
bàn tay nắm chặt nhị nguyên đi vào Phusis
đưa loài người tiến về với vật chất cùng những cái "duy"
đầy máu và nước mắt,
Hôm nay ta thấy em lại trở về với những dòng sông
hỡi Đấng Sinh Diệt
hãy nhìn về nhân loại
xin tay người hãy dập lửa trong đầu và thắp lửa trong tim.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét