Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

26 thg 9, 2015

Như Cơn Gió Tình Cờ

 
        Tùy bút Kiều Giang


               “từ em thôi là nguyệt, coi như phút ấy tình cờ”
                          
Nguyệt Ca – Trịnh Công Sơn

Có ai đó đã nói rằng những điều xảy ra trên mặt đất này chỉ là một sự tình cờ, tôi không tin. Mặt trời mọc buổi sáng khi tôi thức dậy, con chim bỗng bay qua nhà tôi nhả tiếng kêu bầy thống thiết, cây hoa mai trong vườn nhà tôi lại rực nở hoa vàng giữa mùa thu, chiếc xe buýt sáng nay không đến trạm, nỗi cô đơn cháy lòng của cô gái khi người yêu không đến vào chiều chủ nhật… Tất cả đều là một thứ tình cờ.
   Nhưng có một tình cờ mà tôi không thể nào hiểu nổi là vì sao nàng lại bỏ tôi ra đi.
   Ngày ấy, cứ cho là đã lâu lắm, lâu hơn cả tận cùng trí nhớ tôi, nàng nói với tôi , nói một cách chắc mẫm, khi đó nét mặt nàng khác lạ lắm, có lúc tái xanh nhợt nhạt biểu hiện một sự sợ hãi lạ lùng, có lúc ửng hồng duyên dáng gợi yêu làm cho mắt tôi háo hức, rằng dù trái đất này có quay ngược từ tây sang đông, nước Biển Đông có chảy ngược lên Trường Sơn, loài bướm kia không còn muốn vờn trước những cành hoa ngát hương trần thế mà chỉ muốn chập chờn la cà trong bóng tối, và thời gian có quay đầu trở về thời hồng hoang của 15 tỉ năm trước, nàng cũng không bao giờ bỏ tôi ra đi.
    Còn tôi thì quả thật như trái đất lẻo đẻo theo chân mặt trời, như tiếng sấm đi theo ánh chớp trong cơn giông, như ánh lửa bập bùng trước những tàn tro, như chuyện cổ tích trong cặp sách học trò, như tiếng thét trong nỗi khát khao cùng tột, như phù sa tan giữa dòng sông tuông chảy, như cuộc ngàn năm tất mệnh giữa trần gian, không hiểu sao tôi cứ riu ríu bên nàng.
    Đêm tháng tám, gió Tây Nam mang theo những cơn mưa rả rích buồn, trăng thượng huyền mờ nhạt màu trắng đục hoang liêu, tôi  đưa tay gõ  cửa mùa thu như còn ngủ quên trong tâm tưởng, những chiếc lá vàng lả tả xuống linh hồn của những con đường lặng câm ủ rũ đèn khuya, tôi ngồi lục lọi trong những trang sách, trong lịch sử của những cuộc tình thần tiên và thế tục, trong ký ức tôi, về những cuộc ra đi. Tôi không thấy cuộc ra đi nào giống cuộc ra đi của nàng.
        Nàng bí ẩn như đôi bàn tay của tạo tác nên làm sao tôi có thể hiểu nổi là nàng đã ra đi, mà lại ra đi vào cái đêm ấy, đêm giông, mưa không ngừng trút nước, gió không nghỉ thét gào, từng cơn rít nghe rờn rợn, một con chim vành khuyên  nằm chết trước hiên nhà, lông cánh rũ rượi, sau khi nó  đã hót tiếng cuối cùng trước khi cơn mưa giông bắt đầu, hình như nó muốn trả món nợ với tạo hóa đã cho nó tiếng hót.
      Nàng cúi gập người trong mưa, chiếc dù run lên phần phật như muốn nhấc bổng nàng.  Nàng vẫn bước đi, hình như  nàng đã giẫm lên những đêm nàng tìm thấy mặt trời, lên những ngày gió ru nàng ngủ, lên tiếng cười mà nàng định gửi cho trăng sao, nàng dẫm lên những hoài niệm thanh khiết của nàng và tôi. Tất cả mọi thứ đều ở dưới chân nàng.
     Thế là như cơn gió, như ánh trăng, như tiếng chim,… nàng đã gửi lại trần gian, gửi lại đời tôi một chút tình cờ. 

Không có nhận xét nào: