thơ Kiều Giang
Thần rừng nói với ta
rằng lão chẳng thích những rối rắm của những sinh linh mà lão cai quản
Lão không thích những dòng thác cứ gào thét đêm đêm sau những cơn mưa xối xả suốt mùa đông, nhưng tay lão chẳng thể che nổi bầu trời,
lão chẳng thích dòng nước kia lại đổ ra khơi vì lão cũng chẳng ưa gì mùa khô cạn, những ngày nắng hạn và lão chẳng có thể làm mưa.
Lão chẳng thích những bóng cây cao và những bụi gai rậm rạp vì chúng đã chắn những lối đi, nhưng lão không thể chặt hết một rừng cây từng ngày vươn sức sống.
Lão muốn điều khiển bầy thú rừng đi rông, không tuân theo trật tự của lão, nhưng lão lại không thể thay thượng đế kiến tạo muôn loài.
Từng đêm lão mệt nhoài trong giấc ngủ vì tiếng vượn hú và loài chó sói tru đêm, nhưng lão lại không thể bắt loài chim hót, loài sơn ca lại cứ hót trong bình minh.
Lão không thích loài hoa nở đêm vì hương thơm lại phí hoài khi lão đã triền miên trong giấc ngủ, nhưng lão không thể ngăn loài hoa chỉ hé nụ giữa trời xanh.
Lão nổi điên về những bước đi của tồn tại, mãi mãi tự do.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét