Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 9, 2019

Gấm Lụa Phù Hoa

Kiều Giang

Chiếc bóng
liêu xiêu 
bước dài lên
giấc mơ,
Nỗi hoang vắng
tràn về
một thời dĩ vãng,
Buổi chiều đông,
ngày rơi lãng mạn,
Mưa
đã không nói gì,
về ngày hôm qua.

Cây
không dám
nở hoa
trên lưỡi dao
của lời nguyền,
Ước mơ
không còn nhen lửa,
Con chữ
khát khao,
những đêm dài
góa bụa,
Thèm thuồng
một hơi thở,
đau đáu nhìn
bức tường trắng
lặng câm.

Đêm
chìm vào Phúc Âm,
Nhưng đã xa rồi
bàn tay của Chúa,
Buốt giá
tràn về
đêm
gấm lụa phù hoa.

Bí Mật Của Làng Đa Đa


Truyện ngắn Kiều Giang
“Loa…Loa… Loa, nghe đây…nghe đây…, nghe cái tin quan trọng này…mà câm cái miệng lại…ai mà nhiều chuyện thì…xộ khám mọt gông…, nghe đây nghe đây…loa…loa…loa.

Dung Thông


Kiều Giang
Mai này,
đất sẽ chạm trời,
Môi em
sẽ chạm
những lời vô ngôn,
Ngàn sau,
chạm tới
suối nguồn,
Thong dong
trong cõi vô thường
cuộc chơi.

Sắc Không
sẽ chạm
Luân Hồi
Sân-si-hỉ-xả ,
rối bời
chạm nhau,
Chúa - nàng
chạm mặt Phật- tôi,
Allah
chạm với
Hindu phì cười,

Quỷ ma
chạm đến
tim người,
Dối gian
chạm nửa vành nôi
địa đàng
Đoạn trường
chạm mảnh hồng nhan
Cô đơn
chạm đến
môi nàng nửa khuya

Tài tình
chạm dói dang kia
Oan khiên
chạm lối
đi- về trần ai,
Cao xanh
chạm dấu
hình hài,
Sắc-Không .
Tiếng khóc.
An bài.
Phù sinh.

Nửa đêm,
tay chạm
bóng mình,
Cõi phàm
chạm đến vô hình.
Thế thôi,
Bóng trăng
chạm mặt hoa
trôi,
Dặm dài,
tay chạm
bồi hồi giấc mê.

Môi hôn
chạm lối đi về,
Nụ cười
chạm xuống
cơn mê hồng trần,
Đò khuya
chạm bến
sông Ngân,
Sóng cồn,
hoa nở
trắng ngần chạm nhau.

Hồng hoang
chạm đến mai sau
Cuối trời,
mây trắng
gục đầu tương tư.
Thiền Tâm
về chạm
Chân Như
Ta bà
chạm với
thực hư loạn cuồng.

Bóng em
chạm cuối hoàng hôn,
Suối khe
chạm tới
nỗi buồn
biển xanh,
Mắt buồn
chạm cuối hồn anh
Người đi,
tình ấy,
sao đành,
mai sau.

Trăng non
chạm bóng em ngồi,
Sắt son
chạm đến
vành môi em hồng
Yêu đào
chạm bóng huyền không,
Tuyết băng
chạm tới
hương nồng tinh khôi.

Gác chuông
trở giấc
bồi hồi,
Môi xinh
chạm tới
dáng ngồi thiền sư,
Ngàn xưa
chạm những
ngàn sau,
Kiếp thơ
còn chạm
nỗi đau
ngàn đời…

(Trong tập thơ NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)
Tranh st trên mạng)

Con Tàu


Thơ Kiều Giang
Con tàu vẫn lao nhanh về phía không thời,
nhưng nó không hề có ý thức tự thân,
nó không gây tiếng động nào giữa càn khôn trơ trọi,
nó không biết nó đang chở hành khách,
nó không khởi hành, cũng không có sân ga cuối,
nó không biết cười, biết khóc,
nó không biết cha mẹ nó, và nó sinh ra là để làm gì,
nó không nhìn lại phía sau,
không có mục đích, nhưng nó vẫn cứ lao tới,
Con tàu gồng mình trong tiếng rít của thời gian,
trong sự gợi cảm tuyệt mỹ của những thiên hà,
thiên hà cũng vô tình ăn thịt lẫn nhau,
con tàu không biết mình có bị ăn thịt không,
con tàu không hề than van, không hề nuối tiếc,
nó lướt trong ánh sáng và bóng tối của tồn sinh,
nó không dừng lại,
hình như nó không thể, nó không hề đi tìm cái có thể,
vì nó không có gì để chờ,
nó không ai để đợi,
cũng không có ai chờ đợi nó,
nhưng nó không cảm thấy cô đơn,
trước mặt nó là hư không.
Trên con tàu,
ít có hành khách nào biết mình đang đi tàu,
họ chỉ biết một ngày họ phải rời khỏi con tàu,
chung quanh họ cũng có đủ mọi thứ,
từ cổ sơ cho đến cái chỗ tạm mà họ đang ngồi,
họ làm đủ thứ trò trên con tàu,
để tiến lên phía trước,
nhưng hình như cũng chỉ là sự phục diễn,
đời đời.
Trên con tàu cũng có những gã điên,
tự cho mình là đứa con lú lẫn của Nietzsche,
đi qua cả không gian và thời gian,
bay lên phía trước con tàu,
chúng kéo theo mình những tiếng cười
tự cho mình không cần tay chân, chỉ cần cái đầu,
một sự ngộ nhận từ siêu nhân,
tự cho mình vượt qua nhánh cuối cùng của cây-sự-sống,
tất cả mọi thứ trên con tàu đều là của chúng,
nhưng chúng không biết tất cả đều nguyền rủa sự điên rồ,
nhưng chúng vẫn tồn tại như một trò đùa,
đầu của chúng vô tình chứa đầy tàn tro của lịch sử,
muốn lập lại những thứ mà lịch sử đã nguyền rủa,
bọn chúng không hề hay biết rằng
chúng là nguy cơ của sự hủy diệt.
Hắn vẫn ngồi trên con tàu,
hắn nhìn lên đôi cánh đa sắc của thời gian,
hắn đắm nhìn quanh con tàu,
hắn yêu những hàng cây, những cành hoa,
những cánh rừng, những đàn chim,
những dòng sông êm đềm,
và những đại dương xanh mướt,
đang quay cuồng và reo vui trước mắt hắn,
hắn cố tìm kiếm một người bạn,
nhưng hắn không thấy có ai,
Đêm nay,
bóng tối vẫn phủ lên con tàu,
hắn ngước nhìn những vì sao,
hình như chúng sáng hơn con tàu của hắn,
một sự bất toàn của tạo hóa,
không biết con tàu sẽ đi tới đâu,
hắn biết rằng bọn dị giáo sẽ cho nổ tung con tàu,
nhưng con tàu vẫn cứ đi về phía vô cùng
SG 31-5-2019
Tranh THE GUARDIANS OF THE SECRET
của HS Mỹ Jackson Pollock (1912-1956)

22 thg 9, 2019

Nát Hồn Du Mục

NÁT HỒN DU MỤC
Kiều Giang
Từ độ yêu người, đêm mắt sâu
vầng trăng cổ tích vọng kinh cầu
bóng ai khua động lung linh nguyệt
đau tiếng quyên xa, mộng gối đầu
Rồi một mùa thu mây trắng bay
ngàn xa áo tím, nhớ cau mày
xuân xanh khép mở trơ cành liễu
sóng cuộn triều dâng núi ngực say
Em vẫn ngàn sau, em của anh
tiếng thu còn đọng giữa trời xanh
không gian trở giấc, đau ngàn dặm
nửa bước xuân thì, hương tóc em
Người vẫn chờ ta nơi ấy chăng,
tay gom ngàn kiếp dấu thề trăng,
và ngàn năm nữa ta ngồi đợi
đôi mắt thiên hà tan giá băng
nửa đời phiêu bạt, nửa đời đau,
thương ai tủi ngọc, phấn hương nhàu
đêm nay rượu nát hồn du mục
biết đến bao giờ ta có nhau.
( Trích trong tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)

Xa Lạ


Kiều Giang
Chiếc lá
mất màu
hắn không cười trong gió,
hắn không ngủ trong sương,
những giọt mưa cúi mặt,
hắn chỉ còn những thao thức,
cho một đất nước mù lòa,
hắn biết,
máu của hắn đã mất màu,
bầu trời trên đầu trở thành xa lạ.
Hắn thấy hắn không phải là hắn,
một cơn gió xuôi, ngược,
qui hồi,
hắn níu những cơn gió,
tay hắn chai sần,
trái tim hắn co quắp,
người con gái đi qua mặt
hình như không nhìn thấy hắn,
tia nhìn của hắn giòn rụm,
nát vụn trên mặt cô.
Không có những buổi sáng,
cũng không có buổi chiều,
chỉ có những cơn mưa trong đêm
làm ngập lụt ký ức hắn,
hắn nhớ tuổi thơ,
hắn nhớ những chuyến xe đi qua đời hắn,
hắn nhớ những gì của hôm qua.
Đêm nay hắn ngồi khóc
về những gì đang diễn ra trước mắt mình,
lũ chuột sao nhiều quá,
đang chế ngự ngôi làng thân thương của hắn,
ban ngày hắn không thấy mặt trời,
ban đêm không có trăng sao,
xa lạ, tất cả đều xa lạ.
Rồi trong giấc mơ,
hắn thấy lũ chuột từ ngôi làng bên cạnh,
tràn vào làng của hắn,
chỉ trong một đêm,
đã ăn sạch tất cả những gì mà làng hắn dành dụm,
và ăn cả lũ chuột của làng hắn,
Hắn tỉnh giấc,
lại ôm đầu ngồi khóc,
xa lạ,
tất cả đều đã xa lạ.
SG 23-5-2019

Cuốc Sỏi Trồng Hoa


KIều Giang
Mơ ngày cũng thấy chênh vênh,
Chênh vênh đời, chênh vênh mình thế thôi,
Vận may còn được chỗ ngồi,
Thì ta cuốc sỏi giữa đời trồng hoa!
SG 22-5-2019

Chiếc Bóng Vỡ




Kiều Giang
buổi trưa
vỡ nát
dưới tiếng thét của di sản quá khứ,
con gián nấp sau khe cửa
len lét nhìn,
không dám thở,
những con chữ vụn vỡ,
cùng chiếc mắt kính,
người đàn ông
cố ráp lại cái kính vỡ
để thành một câu thơ
nhưng đành bất lực,
buổi trưa,
bộ mặt của ký ức
co rúm
như con giun nằm chết trên sàn nhà,
lũ kiến kéo thây về tương lai không định hình,
người đàn ông đi tìm
một chút phấn hương
còn rơi rớt đâu đó trên dòng sông
cuồn cuộn chảy.
buổi trưa
người đàn ông xào nấu những con chữ,
cho một bữa ăn
nhưng bất thành,
người đàn ông bỏ đi, không quay lại,
miệng lẩm bẩm,
đói chữ,
chữ đói,
người ta cũng bỏ đói những hàng cây ngả bóng bên đường,
cành hoa và vầng trăng,
người đàn ông đưa tay nhặt
những mảnh vỡ của bóng mình trên sàn nhà,
ký ức cùng những con chữ,
tan loãng trên tay.
( Trích trong tập EM VẪN NGỒI HÁT VỚI MẶT TRỜI)
Tranh của PICASSO

Hóa Thân

 
Kiều Giang
Hoang thức giội xuống buổi chiều
ngộp thở,
đám mây phù tang bóc trần duyên nợ,
cánh bướm mê sảng bay đi tìm tiền kiếp,
giọt sương long lanh nhìn đám mây,
trong đêm xanh xao thần thoại.
Lữ khách vén hồng hoang đi tìm,
theo câu thơ bước ra từ hồn cỏ,
dấu chân trần trở về quán trọ,
xanh rêu.
Du mục dấu yêu,
người đã bước qua bao nhiêu chiều vụn vỡ,
trên những vết nứt của thời gian,
đêm tối vẫn đẻ ra những trận cười,
hình như có ai đứng đó,
một mình,
còn cố ôm chặt hóa thân.
SG 01-6-2017
(Trích trong tập thơ EM VẪN NGỒI HÁT VỚI MẶT TRỜI)