Kiều Giang
buổi trưa
vỡ nát
dưới tiếng thét của di sản quá khứ,
con gián nấp sau khe cửa
len lét nhìn,
không dám thở,
những con chữ vụn vỡ,
cùng chiếc mắt kính,
người đàn ông
cố ráp lại cái kính vỡ
để thành một câu thơ
nhưng đành bất lực,
vỡ nát
dưới tiếng thét của di sản quá khứ,
con gián nấp sau khe cửa
len lét nhìn,
không dám thở,
những con chữ vụn vỡ,
cùng chiếc mắt kính,
người đàn ông
cố ráp lại cái kính vỡ
để thành một câu thơ
nhưng đành bất lực,
buổi trưa,
bộ mặt của ký ức
co rúm
như con giun nằm chết trên sàn nhà,
lũ kiến kéo thây về tương lai không định hình,
người đàn ông đi tìm
một chút phấn hương
còn rơi rớt đâu đó trên dòng sông
cuồn cuộn chảy.
bộ mặt của ký ức
co rúm
như con giun nằm chết trên sàn nhà,
lũ kiến kéo thây về tương lai không định hình,
người đàn ông đi tìm
một chút phấn hương
còn rơi rớt đâu đó trên dòng sông
cuồn cuộn chảy.
buổi trưa
người đàn ông xào nấu những con chữ,
cho một bữa ăn
nhưng bất thành,
người đàn ông bỏ đi, không quay lại,
miệng lẩm bẩm,
đói chữ,
chữ đói,
người ta cũng bỏ đói những hàng cây ngả bóng bên đường,
cành hoa và vầng trăng,
người đàn ông xào nấu những con chữ,
cho một bữa ăn
nhưng bất thành,
người đàn ông bỏ đi, không quay lại,
miệng lẩm bẩm,
đói chữ,
chữ đói,
người ta cũng bỏ đói những hàng cây ngả bóng bên đường,
cành hoa và vầng trăng,
người đàn ông đưa tay nhặt
những mảnh vỡ của bóng mình trên sàn nhà,
ký ức cùng những con chữ,
tan loãng trên tay.
( Trích trong tập EM VẪN NGỒI HÁT VỚI MẶT TRỜI)
Tranh của PICASSO
những mảnh vỡ của bóng mình trên sàn nhà,
ký ức cùng những con chữ,
tan loãng trên tay.
( Trích trong tập EM VẪN NGỒI HÁT VỚI MẶT TRỜI)
Tranh của PICASSO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét