Kiều Giang
Chiếc bóng
liêu xiêu
bước dài lên
giấc mơ,
Nỗi hoang vắng
tràn về
một thời dĩ vãng,
Buổi chiều đông,
ngày rơi lãng mạn,
Mưa
đã không nói gì,
về ngày hôm qua.
Cây
không dám
nở hoa
trên lưỡi dao
của lời nguyền,
Ước mơ
không còn nhen lửa,
Con chữ
khát khao,
những đêm dài
góa bụa,
Thèm thuồng
một hơi thở,
đau đáu nhìn
bức tường trắng
lặng câm.
Đêm
chìm vào Phúc Âm,
Nhưng đã xa rồi
bàn tay của Chúa,
Buốt giá
tràn về
đêm
gấm lụa phù hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét