Thơ Kiều Giang
Con tàu vẫn lao nhanh về phía không thời,
nhưng nó không hề có ý thức tự thân,
nó không gây tiếng động nào giữa càn khôn trơ trọi,
nó không biết nó đang chở hành khách,
nó không khởi hành, cũng không có sân ga cuối,
nó không biết cười, biết khóc,
nó không biết cha mẹ nó, và nó sinh ra là để làm gì,
nó không nhìn lại phía sau,
không có mục đích, nhưng nó vẫn cứ lao tới,
nhưng nó không hề có ý thức tự thân,
nó không gây tiếng động nào giữa càn khôn trơ trọi,
nó không biết nó đang chở hành khách,
nó không khởi hành, cũng không có sân ga cuối,
nó không biết cười, biết khóc,
nó không biết cha mẹ nó, và nó sinh ra là để làm gì,
nó không nhìn lại phía sau,
không có mục đích, nhưng nó vẫn cứ lao tới,
Con tàu gồng mình trong tiếng rít của thời gian,
trong sự gợi cảm tuyệt mỹ của những thiên hà,
thiên hà cũng vô tình ăn thịt lẫn nhau,
con tàu không biết mình có bị ăn thịt không,
con tàu không hề than van, không hề nuối tiếc,
nó lướt trong ánh sáng và bóng tối của tồn sinh,
nó không dừng lại,
hình như nó không thể, nó không hề đi tìm cái có thể,
vì nó không có gì để chờ,
nó không ai để đợi,
cũng không có ai chờ đợi nó,
nhưng nó không cảm thấy cô đơn,
trước mặt nó là hư không.
trong sự gợi cảm tuyệt mỹ của những thiên hà,
thiên hà cũng vô tình ăn thịt lẫn nhau,
con tàu không biết mình có bị ăn thịt không,
con tàu không hề than van, không hề nuối tiếc,
nó lướt trong ánh sáng và bóng tối của tồn sinh,
nó không dừng lại,
hình như nó không thể, nó không hề đi tìm cái có thể,
vì nó không có gì để chờ,
nó không ai để đợi,
cũng không có ai chờ đợi nó,
nhưng nó không cảm thấy cô đơn,
trước mặt nó là hư không.
Trên con tàu,
ít có hành khách nào biết mình đang đi tàu,
họ chỉ biết một ngày họ phải rời khỏi con tàu,
chung quanh họ cũng có đủ mọi thứ,
từ cổ sơ cho đến cái chỗ tạm mà họ đang ngồi,
họ làm đủ thứ trò trên con tàu,
để tiến lên phía trước,
nhưng hình như cũng chỉ là sự phục diễn,
đời đời.
ít có hành khách nào biết mình đang đi tàu,
họ chỉ biết một ngày họ phải rời khỏi con tàu,
chung quanh họ cũng có đủ mọi thứ,
từ cổ sơ cho đến cái chỗ tạm mà họ đang ngồi,
họ làm đủ thứ trò trên con tàu,
để tiến lên phía trước,
nhưng hình như cũng chỉ là sự phục diễn,
đời đời.
Trên con tàu cũng có những gã điên,
tự cho mình là đứa con lú lẫn của Nietzsche,
đi qua cả không gian và thời gian,
bay lên phía trước con tàu,
chúng kéo theo mình những tiếng cười
tự cho mình không cần tay chân, chỉ cần cái đầu,
một sự ngộ nhận từ siêu nhân,
tự cho mình vượt qua nhánh cuối cùng của cây-sự-sống,
tất cả mọi thứ trên con tàu đều là của chúng,
nhưng chúng không biết tất cả đều nguyền rủa sự điên rồ,
nhưng chúng vẫn tồn tại như một trò đùa,
đầu của chúng vô tình chứa đầy tàn tro của lịch sử,
muốn lập lại những thứ mà lịch sử đã nguyền rủa,
bọn chúng không hề hay biết rằng
chúng là nguy cơ của sự hủy diệt.
tự cho mình là đứa con lú lẫn của Nietzsche,
đi qua cả không gian và thời gian,
bay lên phía trước con tàu,
chúng kéo theo mình những tiếng cười
tự cho mình không cần tay chân, chỉ cần cái đầu,
một sự ngộ nhận từ siêu nhân,
tự cho mình vượt qua nhánh cuối cùng của cây-sự-sống,
tất cả mọi thứ trên con tàu đều là của chúng,
nhưng chúng không biết tất cả đều nguyền rủa sự điên rồ,
nhưng chúng vẫn tồn tại như một trò đùa,
đầu của chúng vô tình chứa đầy tàn tro của lịch sử,
muốn lập lại những thứ mà lịch sử đã nguyền rủa,
bọn chúng không hề hay biết rằng
chúng là nguy cơ của sự hủy diệt.
Hắn vẫn ngồi trên con tàu,
hắn nhìn lên đôi cánh đa sắc của thời gian,
hắn đắm nhìn quanh con tàu,
hắn yêu những hàng cây, những cành hoa,
những cánh rừng, những đàn chim,
những dòng sông êm đềm,
và những đại dương xanh mướt,
đang quay cuồng và reo vui trước mắt hắn,
hắn cố tìm kiếm một người bạn,
nhưng hắn không thấy có ai,
hắn nhìn lên đôi cánh đa sắc của thời gian,
hắn đắm nhìn quanh con tàu,
hắn yêu những hàng cây, những cành hoa,
những cánh rừng, những đàn chim,
những dòng sông êm đềm,
và những đại dương xanh mướt,
đang quay cuồng và reo vui trước mắt hắn,
hắn cố tìm kiếm một người bạn,
nhưng hắn không thấy có ai,
Đêm nay,
bóng tối vẫn phủ lên con tàu,
hắn ngước nhìn những vì sao,
hình như chúng sáng hơn con tàu của hắn,
một sự bất toàn của tạo hóa,
không biết con tàu sẽ đi tới đâu,
hắn biết rằng bọn dị giáo sẽ cho nổ tung con tàu,
nhưng con tàu vẫn cứ đi về phía vô cùng
bóng tối vẫn phủ lên con tàu,
hắn ngước nhìn những vì sao,
hình như chúng sáng hơn con tàu của hắn,
một sự bất toàn của tạo hóa,
không biết con tàu sẽ đi tới đâu,
hắn biết rằng bọn dị giáo sẽ cho nổ tung con tàu,
nhưng con tàu vẫn cứ đi về phía vô cùng
SG 31-5-2019
Tranh THE GUARDIANS OF THE SECRET
của HS Mỹ Jackson Pollock (1912-1956)
của HS Mỹ Jackson Pollock (1912-1956)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét