Thơ Kiều Giang
Bước đi dưới bóng hoàng hôn,
hờ hững
đùa nghịch với hiện hữu và hư vô,
Lũ ma đang cười ,
chúng bảo rằng, chúng lương thiện hơn loài người,
vì loài người đã quên đi khái niệm thuở khai nguyên
đang chìm dưới mớ hỗn mang
trên con sóng vô thường,
Dẫu có vắt kiệt mớ tri thức hỗn độn của thời gian,
cũng không giải thích nổi những gì đang diễn ra,
quanh cái đám người-ma
đang lúc nhúc giữa đôi bờ sinh tử,
giữa cái bóng tối của nhị nguyên nghiệt ngã,
bám chặt vào da thịt của kiếp hoang du,
Có lẽ thượng đế nên xóa đi cái ranh giới huyễn hoặc, giả tạo
giữa thiên đường-địa ngục,
Hãy tiến tới cái giới hạn đó,
và xé toan cái bức màn khải thị bịa đặt của ngài,
Nhưng đó lại chính là những giây phút
quằn quại đớn đau nhất của phận người,
Hãy quay về với bóng tối của hoang sơ,
là quay về với khai nguyên bừng sáng,
Ở đó, đất đá sẽ không còn thấy thượng đế ở đâu nữa,
sự phục diễn lại bắt đầu.
Rồi những vọng âm của tiếng sáo diều từ nơi đỉnh gió,
Những ánh lửa Heraclitus,
Những ngôn ngữ của loài chim
sẽ làm nên bản hòa ca bi tráng,
mở mắt cho cuộc tồn sinh,
Hỡi những linh hồn đá,
đang quằn quại dưới muôn ngàn nghịch lý,
vẫn còn giọt sương lung linh
của những bàn tay tài hoa,
chịu đóng đinh trên thập tự giá đời,
để đi tìm ánh sáng của cái có thể….
trong bóng tối cuộc tồn sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét