Anh sợ phải làm một tinh cầu lẻ
Để đêm về lấp lánh nỗi cô đơn
Cho đến bây giờ anh mới có em
Anh đã thức suốt chiều dài thế kỷ
Anh sẽ đợi một ngày em nói nhỏ
"Đôi ta đâu phải mãi tinh cầu"
Anh chẳng hiểu vì sao xa cách mãi ?
Suốt hành trình mơ-thực, chẳng vì đâu!
Rồi có những ngày gọi mãi tên nhau
Hôn lên cánh chút tình sầu em gửi
Lỡ mai đây cửa bình minh khép vội
Những đêm dài- hoàng hôn ở phía sau
Em có hiểu niềm khắc khoải trong nhau ?
Cơn gió thoảng cũng làm đau chiếc lá
Đêm trừ tịch- những phiến tình rời rã
Anh nhặt về từng mảnh vỡ tim đau
Anh sợ mất em-anh lại mất đời
Anh sợ mất những gì anh chưa có
Anh sợ mất một vì sao anh biết rõ
Anh giấu tình em trong nửa vành nôi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét