Em còn nhớ chiều Đơn Dương nắng mật ?
Cành sương mơ say nhỏ giọt vào hồn.
Anh lãng tử - tự chôn mình đáy Nguyệt
Con dốc đời đổ xuống tận môi hôn
Mây xuống thấp dìu vai em xuống thấp
Anh đưa tay lùa vào tóc em bồng
Cơn gió lạnh - thu chìm sâu đáy mắt
Ngất ngây chiều - em còn trách nữa không ?
Trời cao nguyên - nắng hôn chỗ em ngồi
Và hơi ấm len vào đồi tâm tưởng
Sông đắm đuối ngủ quên làn môi mọng
Cho hôn hoàng đọng lại mắt em trong
Giờ xa em - ngày tháng cũng hư không
Làn hơi ấm năm nào nghe lạnh buốt
Mình anh qua đây - mây trời trĩu thấp
Giữa núi đồi - em còn ở trên cao...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét