Người vơi tóc biếc dỗi hờn
Ta về đêm nặng mõi mòn sao thưa
Gọi người vàng võ nét thu
Chăn tình em dệt đắp vừa đông thôi!
Thương từ đuôi mắt mồ côi
Ưu tư trán lệch lệ môi ướm tình
Biển khuya sóng thức một mình
Trăng nghiêng thềm nhớ nợ trần ai vương
Góc đời mắt dõi mờ sương
Vòng tay ôm lỏng sắc không tơ trời
Người về lạc bến hoa trôi
Để ta ngồi lại bên đời quạnh hiu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét