Thơ KIỀU GIANG
Bé nhỏ đôi vai
Người đàn bà trải tim mình lên cát
Gánh cô đơn đi về biển xanh
Trên thập tự giá đời
biển tự đóng đinh
Máu cuộn chảy
Sóng rùng mình trên cát
Có phải em - trái tim mình
bây giờ hoang mạc
Và mắt dõi nhìn những đợt sóng xa?
Sóng có khi đã ngủ yên trên vòm ngực
Còn em đi về đâu
trong vòng xoáy ta bà !
Chẳng hiểu vì sao
biển xanh hoài khao khát
Mãi chồm lên
trái tim trên cát hiền lành
Lòng biển sâu rạo rực trái tim anh
Làm con sóng đi tìm em
biển khát!
Níu ngàn năm
vào sâu trong lòng đất
Sóng cuộn ngút ngàn
Tim trên cát vẫn lặng thinh
Rồi mỗi ngày sóng vẫn đợi bình minh
Trái tim ấy vẫn vô tình như cát
Em vẫn để cho ngàn năm sóng hát
Lời thánh trong em
Con sóng mãi đi tìm
Sài Gòn mồng 3 tết Nhâm Thìn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét