14 thg 1, 2012
Mỗi Ngày Anh Vẫn Đợi Em
Thơ KIỀU GIANG
Lệ của trăm năm
chảy ngược vào tim
Đời vẫn thế
vô thường
sao lại khóc?
Nếu biết vậy
anh xin em đừng trách
Ngôn ngữ
ngàn năm
chỉ ngộ nhận thôi - người !
Tình ta trao nhau
tình của đôi mươi
Trái tim ấy
chưa một lần cho ai cả
Xin cứ sống
của cái thời rơm rạ
Từ chối "văn minh"
để không mất cả linh hồn
Vần thơ anh
bao lần em hờn dỗi
Đã yêu nhau
sao chẳng vội hỡi người?
Anh đâu ngờ
yêu em là có tội
Đến ngàn đời
anh vẫn đợi em thôi!
Xin cho anh
trú một giây trong mắt em
Để anh biết
thế nào là thánh thiện
Cuộc đời này
Thượng Đế cho anh mượn
Vầng trăng đêm nay .
Chưa rõ khuyết hay đầy
Và bỡi thế
cả đời anh vẫn viết
Những vần thơ
cháy bỏng bờ say
Nhưng chẳng thể
lấp đầy khoảng cách
Đau hồn em
thăm thẳm ở bên trời
Và đêm nay
anh uống cho say
Anh uống cả những lời em đã nói
Giữa nhân gian
anh một đời trơ trọi
Đếm từng ngày
anh phải đợi chờ em
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét