Thơ Kiều Giang
(Trích RU MUỘN)
Em thì vẫn
một trời thu mắt biếc
Tình vẫn xanh
nhựa sống ngực căng đầy
Ta cố níu thời gian
nào có được!
Mùa cũ đi qua
năm tháng hao gầy
Trời tháng sáu
mây xa
chân bước vội
Nắng vàng lên
thôi thúc bóng chiều về
Ta chờ em
cây đời thân mấy cội
Trăng âm thầm
chết vội bến bờ xa
Em ở đó
nụ cười loang phố núi
Ngỡ như xa
sao gần gũi mê hồn
Em làm ta
sầu chất ngất
môi hôn
Trong đắm đuối
bỗng thấy tình hư ảo
Em bắt ta
phải ngông cuồng
hung bạo
Ghì chết em
trong vô vọng cuộc tình
Ta chờ em
lòng không nguôi gió bão
Chân lạc loài
lê bước kiếp phù sinh
Em bắt ta
từng sớm lại từng đêm
Từng nhịp thở
cũng say mềm nhung nhớ
Em bắt ta
phải muôn đời mắc nợ
Quì dưới chân em
nài nỉ van xin
Em làm ta
mất hết cả niềm tin
Dẫu ta nhốt
cả một trời kiêu hãnh
Chỉ có em
mới làm ta bất hạnh
Trong âm thầm rên xiết
đợi môi hôn
Có phải vì em
ta dâng cả linh hồn...?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét