năm.
rừng nguyên.
Có vẻ giống như đang diễn ra một thứ pháp thuật nào đấy. Chúng tôi đang đi giữa khu rừng ấy thì bỗng dưng không còn trông thấy nhau nữa. Nàng hoảng hốt gọi tôi. Còn tôi thì lập tức nghĩ đây là thần coi rừng muốn cho chúng tôi biết ông có thể từ cái có biến thành cái không.
Nhưng là tôi đã đoán lầm. Chỉ loài người các người là thích đem pháp thuật để lòe nhau, còn trong thế giới của các thần thì bọn ta thích trần trụi. Thần coi rừng nói, khi nghe tôi hỏi đấy có phải là cách biến hóa của ông hay không. Em chỉ sờ được anh thôi, và chẳng trông thấy chi cả. Nàng lại kêu to lên giữa cái nơi chốn như không còn giống chút nào với cõi trần gian chúng tôi đã sống. Nếu như lạc khỏi trần gian thì coi như tình yêu của chúng tôi tan thành mây khói? Ý nghĩ ấy làm tôi hoảng sợ. Có phải là chúng ta vẫn đang đi dưới ánh mặt trời? Tôi hỏi như để dò xét là mình đang ở đâu. Thần coi rừng bảo cả ông cả tôi với nàng, là đang ở trong thứ ánh sáng còn căn nguyên hơn cả ánh mặt trời. Tôi nói là tôi chưa hiểu. Ông bảo ở đây chỉ có cảm nghiệm, chứ không thể diễn bằng lời. Nàng chợt kéo tôi dừng lại, và hô hoán rằng, có thể là ngài trưởng hạt kiểm lâm đang dùng pháp thuật chi đó để giăng bắt chúng tôi cho pháp luật xét xử, chứ không phải là để lòe nhau như thần coi rừng nghĩ. Sự phát hiện của nàng lại làm tôi bối rối. Hay là ngài trưởng hạt ở cái hạt kiểm lâm ấy cũng là một vị thần coi rừng như vị thần coi rừng đang đi với chúng tôi? Và đây là pháp thuật gì mà cả thần cả con người chỉ nghe tiếng nhau, chứ chẳng thể trông thấy nhau? Nhưng như lời của thần coi rừng đang đi với chúng tôi, nếu ngài trưởng hạt cũng là một vị thần thì chẳng đời nào ông dùng pháp thuật? Càng nghĩ tôi càng thấy rối rắm. Còn nàng thì cứ nắm lấy tay tôi mà lôi đi, càng lúc càng bước mau hơn, như thể muốn lập tức thoát khỏi cái nơi chốn không tài nào hiểu nổi ấy. Thần coi rừng thì chốc chốc lại hỏi tôi với nàng, rằng chúng tôi có có thấy vui hay không? Tôi nói với ông là chúng tôi rất vui. Nàng lại thúc tay vào hông tôi đau điếng, như để nhắc nhở là chớ nên nói dối với thần. Nhưng chẳng phải đem so với những người hiện còn đang bị cầm chân ở hạt kiểm lâm, thì tôi với nàng là sung sướng hơn bọn họ hay sao? Cuối cùng thì thần coi rừng cũng đã nói cho chúng tôi biết nơi chốn chúng tôi đương trải qua là rừng nguyên. Nói rừng nguyên là ta nói theo cách nói của con người. Thần coi rừng bắt đầu giảng cho tôi với nàng nghe, rằng đấy là nơi có trước tất cả nhưng không là gì cả, không là gì cả, nhưng là đủ cả, rằng khi đã ở trong nó thì ta không còn nhìn thấy ta. Tôi chăm chú nghe ông nói. Và dường như bắt đầu nhìn thấy bóng hình nàng ẩn hiện qua suy nghĩ của mình. Anh vừa thoắt nhìn thấy em. Tôi kêu lên với nàng. Em cũng vừa nhìn thấy anh. Nàng cũng kêu lên với tôi. Hãy thôi nghĩ ngợi đi thôi, nếu không, sẽ mất hết những thứ mà các người có tìm khắp thế gian cũng chẳng có. Thần coi rừng bỗng nói lớn. Quả tình là vẫn chưa hiểu nổi những lời có vẻ như thứ dụ ngôn kỳ bí, song vẫn cứ làm như đã thấy được tầm quan trọng của sự việc, tôi thúc tay vào hông nàng ra hiệu cho nàng chớ nghĩ ngợi lung tung. Ta vốn là người trần thế, nhưng kể từ lúc ái ân với hương thơm trời đất thì tình yêu của ta đã về trú ngụ trong cõi vô cùng. Thần coi rừng nói. Và cái mông lung đang mở ra trước chúng tôi như mỗi lúc mỗi lớn rộng thêm. Không là gì cả nhưng là đủ cả. Nàng chợt thì thầm vào tai tôi. Và kể từ giây phút đó thì chúng tôi không còn nghe thấy tiếng nói của thần coi rừng. Dường như có thứ hương thơm nào đó vừa thoảng lên đâu đó. Tôi nói. Là em vừa mới nghĩ đến hương thơm của trời đất đó. Nàng nói. Tôi nói là dường như mình vừa nhìn thấy một dòng sông tựa dải lụa hẹp đang băng ngang qua một vùng đất trông có vẻ quá thân quen. Nàng nói là nàng vừa mới nghĩ đến con sông quê của nàng. Thì ra thế giới là những ý nghĩ của nàng. Mãi những cuộc đi sau này, mỗi lần bị chìm ngợp trong dòng sông cuộc sống, chúng tôi cứ thấy khắc khoải nhớ phút giây tôi với nàng được trú ngụ trong chỗ rổng không của trời đất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét