Thơ Kiều Giang
Có lẽ chẳng có ai cần hiện diện trên cõi đời này,
Nhưng mà em vẫn sinh ra như một điều bí ẩn
Em bước đi theo thời gian vô tận
Tiếng khóc đầu đời tan vào cõi không
Em là nguyên ngôn của nụ cười và nước mắt
Em ngước nhìn trăng sao vằng vặc
Em cúi xuống mặt đất mênh mông
Em chiêm bao những đám mây xanh.
Đàng sau đêm đen là khung trời sắc hồng , sắc tím
Em ôm chiếc thang tựa vào những ước mơ để leo lên bầu trời cao vô tận
Em ước được sờ mặt trời rơi xuống đất và mặt trăng trải vàng bãi cát của sa mạc em đi qua.
Em biết rằng điều đó không bao giờ có thực nên em vẫn thấy mình bơ vơ giữa đám đông, chiếc bóng in dài trên nỗi đau thổn thức
Em cố leo lên chiếc thang đời cột dây văng đu đưa giữa mặt trời và mặt trăng sáng rực để sân xiếc cuộc đời đừng nung lửa đôi bàn chân.
Chẳng có ai dám từ chối ánh sáng Nguyên Ngôn
Nên em vẫn phải hành trình về phía mặt trời thăm thẳm
Và em tiếc mặt trăng vụt tắt giữa đêm sâu
Biển thì vẫn bao la quyến rủ thuyền em lướt vào mơ ước, dập dờn trên sóng cả , bàn chân em biểu diễn điệu valse sầu.
Thuyền em vượt qua bao sóng gió bão bùng dưới ánh trăng dịu dàng tha thiết.
Và dây cáp vẫn buộc thuyền em vào đám mây vô định.
Em cố vớt ánh trăng rụng trên biển đời xôn xao.
Nhưng chiếc thuyền bé nhỏ của em làm sao chở nổi vầng trăng bạc, nên em vẫn phải đu đời giữa các vì sao.
Rồi một ngày kia , em phải ngã từ chiếc đu văng đời xuống sa mạc mênh mông.
Không còn trăng. Không còn sao. Không còn mặt trời.
Còn chiếc dây văng thì đã dính vào mây gió.
Em ngồi lại bên hình thù chiếc thuyền con chở vầng trăng, những cánh hoa vàng, và con lạc đà xám gánh trên lưng trần gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét