Gió là vật không có chất mà có hơi,
trúc là vật có chất mà không có ruột,
trúc là vật có chất mà không có ruột,
VIỆC TÌM KIẾM CON NƯỚC ĐẦU NGUỒN CON
SÔNG QUÊ NÀNG LÀ VIỆC
LỚN NHẤT CỦA ĐỜI TÔI.
CÓ LẦN TÔI ĐÃ NÓI VỚI SÔNG
RẰNG MÌNH MUỐN ĐƯỢC TẬN MẮT NHÌN
THẤY NƠI TỪ ĐÓ
TUÔN TRÀO RA THỨ NGUỒN MẠCH NGỌT
NGÀO ĐÃ HUN ĐÚC NÊN HÌNH HÀI THỊT XƯƠNG
NÀNG.
TÔI BIẾT, KHÔNG CÓ NƠI CHỐN ẤY
THÌ KHÔNG CÓ NGƯỜI TÔI YÊU DẤU.
CON SÔNG QUÊ NÀNG LÚC NƯỚC TRÀN BỜ,
KHI LẠI KHÔ CẠN ĐẾN MỨC CÓ THỂ NÓI KHÔNG
PHẢI LÀ SÔNG. VÀO MÙA LŨ, CON NƯỚC LUÔN
NGẦU ĐỤC TỰA CÓ BÀN TAY AI
CHỌC KHUẤY DÒNG SÔNG. NHƯNG SANG HÈ,
CON NƯỚC THU LẠI THÀNH MỘT DẢI
TRONG SUỐT SOI THẤY MẶT NGƯỜI. SÔNG
LUÔN BIẾN ĐỔI VẬY, NÊN
VIỆC TÌM KIẾM CON NƯỚC ĐẦU NGUỒN
LÀ VÔ CÙNG KHÓ.
CÓ LÚC LÀ MỘT MÌNH TÔI,
CÓ KHI LÀ CÙNG
NÀNG, CUỘC TÌM KIẾM LÀ NHỮNG CHUYẾN
ĐI VỀ TRONG THỨ KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN
CỦA RIÊNG TÔI VỚI NÀNG.
một .
hóa ra người coi rừng là một vị thần
Người coi rừng bảo tôi với nàng gặp may. Các người gặp được ta là may lắm đấy. Ông ta nói. Bấy giờ ánh hoàng hôn trong rừng vẫn còn soi rõ mặt người. Lạ thay, tôi định gọi ông ta bằng anh để tỏ thân ái một chút, thì thấy đó là một chàng trai trẻ, trẻ hơn tôi rất nhiều, nhưng khi nghĩ phải gọi bằng ông cho phải phép khi lần đầu gặp một người lạ, thì lại thấy đó là một ông lão. Lúc ấy tôi cứ nghĩ sau một ngày leo dốc lội suối, lại lo bị lạc trong rừng, mệt quá thành quáng mắt. Nhưng thôi, việc này về sau thì rõ cả. Còn bây giờ là nói về cuộc gặp gỡ kỳ thú ấy.
Ngày hôm ấy, tôi và nàng ngược về phía thượng nguồn một con suối, phụ lưu của sông. Con sông quê nàng là có rất nhiều phụ lưu (rồi phụ lưu lại có rất nhiều chi lưu) Và hôm ấy là đi theo một phụ lưu nằm về phía tây bắc của sông. Đang mùa hạ, con suối đã cạn hết nước. Tôi và nàng cứ theo lòng suối mà đi. Quả tình con người ta cảm thấy hạnh phúc khi có một tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước. Trong chuyến đi này nàng cũng tỏ ra rất vui như các chuyến đi trước đó. Tả cho em nghe về con nước đầu nguồn đi anh. Nàng lại lập lại câu nói nàng vẫn nói với tôi trong mỗi chuyến đi. Và tôi, thì lại nói với nàng rằng, nó, con nước đầu nguồn ấy, cũng giống như nước trên dòng sông chảy qua quê em, có điều là chưa vẩn đục như nước ở trên sông. Tôi nói theo cách nói của một nhà triết học tự nhiên thời cổ đại, tức có tính cách tư biện, có thể đúng mà có thể không. Bỡi tôi cũng như nàng, đã bao giờ nhìn thấy con nước đầu nguồn của dòng sông ấy đâu. Cứ nghĩ đến thứ tương lai vui vẻ là được nhìn thấy con nước đầu nguồn, chúng tôi quên mất là mình đã vượt qua một chặng đường rừng rất dài. Cho đến lúc nhìn thấy cái gộp đá nằm chắn ngang con suối, có nghĩa dòng suối chấm dứt ở đó, thì trời sắp tối. Như thế là chúng tôi không còn thời gian để quay lại. Không thể đi trong đêm tối ở một nơi núi rừng ta chỉ mới đến lần đầu. Trong lúc cả tôi lẫn nàng chưa biết phải biểu lộ thế nào, cứ tỏ ra bình tĩnh vì tình yêu của chúng tôi sẽ chiến thắng mọi trở lực, hay là cứ nói ra những lo lắng trong lòng là làm sao để chống lại cái đói, chống lại thú dữ nếu đêm đến chúng mò đến chỗ chúng tôi, trong lúc cả tôi lẫn nàng chưa biết phải tỏ ra thề nào cho hợp lý, thì người coi rừng xuất hiện. Đừng sợ. Vừa nghe nói thế thì đã thấy ông ở nơi bờ suối. Có một người xuất hiện vào lúc đêm sắp ập xuống, lại bảo chúng tôi đừng lo sợ, thì nhất định là người ở vùng núi rừng này rồi. Ý nghĩ này đã gíup tôi giữ được điềm tĩnh. Cuối cùng thì tôi quyết định gọi ông ta bằng ông. Thưa ông, từ đây đi tới nơi có làng xóm có người ở có xa lắm không? Ông không trả lời, mà hỏi lại tôi, rằng đi tìm làng xóm người ở sao lại vào trong rừng núi mà tìm? Tôi liền khai thật là mình với người yêu đi tìm con nước đầu nguồn của một con sông, giờ thì trời tối chẳng biết sẽ ở đâu. Mặt đất này thì rộng lớn, và con sông nào cũng có chỗ bắt đầu của nó, mà các người đi tìm nguồn con sông nào? Ông hỏi. Tôi nói là con sông chảy qua quê nàng. Con sông quê của người mình yêu. Ông quảng diễn thêm câu nói của tôi. Rồi bảo hai chúng tôi có vẻ khăng khít nhau thế còn đi tìm nguồn con sông đó chi nữa. Tôi nói đó là bí mật của tình yêu. Hóa ra không phải chỉ tôi với nàng mới có bí mật của tình yêu. Đêm đó, nơi căn nhà lá ở gĩưa rừng, người coi rừng đã nói cho chúng tôi biết ông cũng có một bí mật của tình yêu.
Tám tuổi ta đã biết cầm cây rìu để đốn gỗ. Dòng họ nhà ta sống bằng nghề đẽo gỗ rừng. Đã bao nhiêu đời như thế, thì ta không rõ. Chỉ thấy những lưỡi rìu cùn, những lưỡi rìu bị thải ra khi không còn chặt cây rừng được nữa, chất thành đống ở một góc vườn nhà. Ta biết ông cố ta, rồi ông nội ta, rồi cha ta, nói chung là các tổ tiên ta chẳng ai muốn cầm mãi cây rìu để làm cái công việc luôn là quá sức của một con người, nhưng chén cơm kiếm được thì luôn là quá ít đối với một con người phải ăn cơm để sống. Ta cầm cây rìu từ tám tuổi cho đến năm ba mươi tuổi. Cũng giống như cha ta, như ông nội ta, ba mươi tuổi vẫn chưa lấy vợ, không phải vì không còn đàn bà phụ nữ, mà vì chưa chắc cầm cây rìu đốn gỗ nuôi nổi vợ con. Ta luôn nuôi ý đồ phá bỏ bản phân bổ của trần gian, bản phân bổ trong đó ghi dòng họ nhà ta làm nghề đẽo gỗ rừng, nhưng không cách nào phá bỏ nổi. Đôi khi cũng có nghe nói đến một cuộc làm lại cách phân bổ ở trần gian, để cho những kẻ như ta có cuộc sống mới mẻ hơn. Nhưng ta biết đó chỉ là những giấc mộng không thành của con người. Và cái quá khứ của dòng họ nhà ta vẫn tiếp tục rỉ sét ở nơi góc vườn nhà. Cho đến một hôm, ta gọi là ngày của một đời người, ta đã ra nơi góc vườn nhà để từ biệt dấu vết các bậc tổ tiên. Tất cả bọn ta là mười hai đứa, cùng lứa, cùng có cuộc sống đang rỉ sét, cắt máu ăn thề, và trốn nhà ra đi. Bọn ta vào rừng. Không phải để đốn gỗ. Cũng không phải để làm giặc cướp. Sau đây là tóm tắt thứ kiến thức về trầm hương bọn ta có được, không phải kiến thức trong sách vở, mà là nghe được từ miệng lưỡi của thiên hạ. Có một loài cây rừng là cây gió, khi bị thương tích thì phần lõi của cây hóa thành trầm hương, thơm, và quí hơn vàng. Có nghĩa là bọn ta đi tìm vàng để làm cho cuộc sống mới mẻ hơn. Kết quả là đã hạ được một cây rừng mà bọn ta cho là cây gió, vì một phần cành nhánh của cây đã bị gãy đổ, và có hương thơm phát ra từ chỗ thân cây bị thương tích. Sau khi đã có được thứ lõi cây quí hơn vàng thì bọn ta chẳng đứa nào còn nhớ đến những lời thề. Một cuộc chiến có tính cách cục bộ đã xảy ra trên rừng. Có nghĩa là chỉ xảy ra trong mười hai đứa bọn ta mà thôi. Bọn ta đánh nhau từ giữa trưa cho đến khi trời tối mịt. Kết cuộc chỉ có ta là còn hơi nguyên vẹn, tức còn thở được và biết được những sự vật chung quanh. Còn mười một đứa kia, và cái lõi gỗ quí hơn vàng, thì tan nát hết. Thử hỏi sức của bọn ta mà dùng rìu đốn gỗ để bổ vào nhau thì đá cũng tan nát huống hồ thịt da. Niềm hận thù cuộc sống rỉ sét vẫn tích tụ mỗi ngày trong mỗi đứa bọn ta chẳng biết cách nào trút bỏ, hình như đến lúc đó thì cố trút lên đầu của nhau. Ta nằm trên máu và thịt xương của lũ bạn ta, nằm trên những mảnh vụn của thứ gỗ rừng được coi là quí hơn vàng, cảm thấy có chút hả hê của kẻ chiến thắng. Rồi bắt đầu hành động như một kẻ chiến thắng. Ta bò trên bãi chiến trường đầy máu và da thịt người, cố gom lại những mảnh vụn của thứ gỗ thơm. Ta gom chúng lại, và đem trả trở lại nơi chúng đã từng tồn tại. Sau đó thì ta thiếp đi trong niềm hạnh phúc hiếm thấy. Vào khoảng nửa khuya thì người con gái đó đã đến ngủ với ta. Nàng vui như cây rừng mùa xuân. Tóc tai nàng, da thịt nàng, nói chung là thân thể nàng hình như chỗ nào cũng tỏa hương thơm. Kể từ đêm nay em là của chàng, bỡi đã có chàng gìn giữ chốn này, chàng mãi mãi là vị thần cai quản núi rừng này. Sau cuộc ái ân, nàng nói với ta vậy đấy. Rồi bước vào sự vắng lặng của rừng đêm. Kể từ hôm đó thì chẳng còn kẻ nào nói là đi tìm trầm hương mà dám bén mảng đến vùng núi rừng này. Khi nhà nước xếp vùng núi rừng này vào loại núi rừng đầu nguồn, thì ta nghiễm nhiên tự coi mình là kẻ coi rừng ở nơi đây.
( còn tiếp)
( còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét