Thơ KIỀU GIANG
Thu vàng mấy độ
về đâu?
Muôn phương dặm khách
vó câu
bụi hồng...
Ai người
gieo tiếng tơ đồng
Sầu khuya
gió cứa ngang lòng
có đau?
Sông ơi
đừng giục mưa mau
Và em
đừng đứng
bên cầu nước xuôi
Để mai
sương trắng quê người
Câu kinh
cứu rỗi nụ cười em xa
Tay em năm ngón
thật thà
Cũng thành Vô Lượng
cũng là bể dâu
Về đâu? Em hỡi! Về đâu?
Ai đem hoang vắng
nhuộm màu thời gian
Lắng nghe
từ cõi đá vàng
Thương người ngồi tiếc
đôi hàng lệ xanh
Xin cho lệ ấy
phù vân
Mưa trầm hương toả
trên cành chiêm bao
Chút đời
mình chẳng cho nhau
Thì xin tìm đến
ngàn sau với người...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét