Thơ KIỀU GIANG
Môt phút yêu người để thành vĩnh cửu
Rượu em trao - chưa uống đã say rồi
Sông ra biển - quay về - sao được nữa?
Em dịu dàng - khoảnh khắc - cũng mềm môi
Tình đã cho anh - sao em vội lấy đi
Như tay Chúa - một ngày ban định mệnh
Vườn Địa Đàng - Chúa đã cho ta mượn
Em làm gì - Chúa cũng ngất ngây say?
Nhan sắc ấy - em có tàng gươm giáo?
Xin cho anh một nhát tử thương đi!
Để hồn anh - chẳng còn nuôi gió bão
Sao trong mơ - môi ấy cứ thầm thì...
Rồi một ngày, khi từ giã cõi đời
Anh sẽ khắc tên một loài hoa lên khung trời xám
Đôi mắt em cùng vần thơ nghiệp chướng
Sẽ nhốt anh vĩnh viễn cuộc lưu đày...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét