Sự ra đời của Thần Vệ Nữ - Tranh của Alexandre-Capanel
Thơ KIỀU GIANG
Thế là cứ mỗi giọt mưa là một mặt người?!
Để anh trở thành hoang tưởng - u mê
Và em cứ vẫn là nàng LỌ LEM anh yêu trong cổ tích
Anh đành ôm ấp vầng trăng đêm - méo xệch
giữa bầu trời
Lật cả ngai vàng dưới làn mi - không cần sám hối! Thế là cứ mỗi giọt mưa là một mặt người?!
Để anh trở thành hoang tưởng - u mê
Và em cứ vẫn là nàng LỌ LEM anh yêu trong cổ tích
Anh đành ôm ấp vầng trăng đêm - méo xệch
giữa bầu trời
Cứ để cho anh là nạn nhân mà vẫn tự cho mình có tội
Ăn năn quỳ mọp giữa thiên đường
Em có còn hát những lời ca
khi em đọc những vần thơ anh viết từ cõi chết?
Cứ như thế đi em, không sao hết...
Vì anh biết rằng vẫn còn dài...đoạn kết của tình ta
Xin em hãy cứ xa hoa những gì em có
Anh sẽ vui vẻ làm loài Dã Tràng xây thành quách cho em
Thành quách anh xây từ lúc bình minh
Khi vũ trụ rùng mình chờ em thức giấc
Vì phận số, anh vẫn hoài yêu lòng biển khát
Con sóng xô bờ cũng đến từ bàn tay định mệnh của em.
Trong cơn mơ ,Em có hiểu rằng
Con Dã Tràng đang ngơ ngẩn đếm từng ánh sao đêm!
Xin tạo hoá cũng hiền như những vần thơ em
Khi anh đọc theo lời thì thầm của Chúa
Để ngày kia dẫu xa nhau, anh vẫn còn nghe hơi thở
Hơi thở của đất trời lẩn trong từng hơi thở của em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét