Thơ KIỀU GIANG
Hỡi Lọ Lem,
Đã từ lâu, anh tự thiêu đốt mình trong ngọn lửa khát khao,đôi mắt vẫn hoài vọng em ở nơi xa xăm sầu mộng.
Anh đã phải ôm biển thẳm cô đơn đi vào im lặng. Giờ đây anh gào thét như thác lũ của mùa đông giá buốt đổ xuống vực sâu của dòng suối yêu thương
Có lẽ mọi ngôn ngữ của thế gian đã quá cũ càng để gọi tên em vẫn mù khơi trong biển tình diệu vợi. Sự cằn khô của con chữ làm cho anh chẳng thể nào nói được những gì mà trái tim anh hằng ấp ủ bấy lâu.
Lọ Lem ơi,
Hôm nay anh trở về đây, không phải để làm chàng hoàng tử giàu sang phú quý sẽ rước em về dinh thự em mơ, mà anh chỉ xin được làm cây dẻ mà em trồng bên mộ phần của mẹ đêm qua.
Từng ngày anh sẽ lớn lên nhờ những giọt nước mắt của em đổ xuống cuộc đời lênh đênh,chảy dài trên ngôi mộ mẹ em yêu.
Mụ dì ghẻ chẳng làm gì được em đâu. Lớp tro bụi trần gian mà mụ phủ lên đời em sẽ phải trôi đi, đôi mắt em mãi lung linh dưới làn mi cong như vòm trời xanh mộng mỵ.
Anh sẽ hái tặng em ba hạt dẻ thần kỳ. Em sẽ là nàng tiên trong xiêm y lộng lẫy,em sẽ dìu điệu valse sóng dậy cùng với hoàng tử em yêu.
Hãy giữ lấy chiếc giày vàng làm từ máu của tim anh để sáng mai em so với chiếc giày mà hoàng tử đã đánh cắp của em trong đêm dạ hội.
Sáng mai đây khi ánh bình minh đang đắm đuối nhìn em trên yên ngựa, thì em đã là cô dâu trong đám cưới sang giàu. Em như một nàng tiên lộng lẫy. Đàn chim câu sẽ quấn quít tiễn đưa em.
Anh trở về với cây dẻ cô đơn, ngày ngày che bóng mát cho mộ phần của mẹ em.Anh cũng không biết cây dẻ kia có còn sống được không, khi mà dòng nước mắt sung sướng của em đã chảy về một phương khác!
Nhưng Lọ Lem ơi, anh không bao giờ còn than trách, vì đó là phần thưởng của anh đã nhận được từ lòng nhân hậu của em...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét