Những bông hoa nở trên đôi môi nhuộm đỏ
lại xếp hàng thành những tảng đá
làm trĩu nặng thời gian
đuổi ngôn ngữ đi hoang
chỉ để lại ưu tư đam mê và trí nhớ
để biết mình còn sót lại với sự cô đơn của mặt trời
và những âm thanh vô sắc
đang nhảy múa trong bóng đêm
ta phải còn mãi gọi tên
trên bãi hoang thế kỷ
những con ma ngậm máu
cùng những tên đồ tể
của mặt biển đen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét