Thơ Kiều Giang
Lọ Lem ơi, anh lại phải chôn chặt hồn anh trong dỗi hờn kim cổ để đi tìm em trong vĩnh viễn của trăng sao.
Anh đã băng qua trùng khơi bao la trong tiếng thét nghẹn ngào để tìm em nơi thiên thu vĩnh phúc.
Anh sẽ leo lên ngọn núi thẳm xa mù với những tràng cười cuồng điên chớp giật.
Anh sẽ vượt qua bao tầng biển sóng để đến ngàn khơi thăm thẳm tuyệt mù. Nơi đó có em đang ngự trong vầng trán thâm u của Thượng Đế.
Anh phải trả giá bằng sự mù loà của thời gian và sự vô minh của tình yêu thế tục. Anh thất thểu giữa những cung bậc của tại thể vô thường.
Hỡi LỌ LEM, tất cả những thường tồn đều chỉ là những ẩn dụ
biểu trưng, còn tình em mới là sự hoá thân của vĩnh cửu.
Anh đi tìm em giữa vinh quang ảo diệu nhất trần đời, để được em giải thoát khởi điêu linh thống khổ, và chính em đã ban cho anh sự sáng tạo vô biên.
Ở nơi em anh sẽ nhận tất cả cay đắng và vinh quang, cùng cái đau quằn quại đến khôn cùng và những phút vô thường phù ảo. Anh sẽ được một kho tàng sáng tạo, những phút giây tối hậu của thiên đường.
Hỡi LỌ LEM, có phải anh đang đi tìm sự phũ phàng của biển thẳm trong em?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét