14 thg 9, 2011
Muộn Giữa Mùa Trăng
Hỡi Lọ Lem,
Bài thơ em nào có lấp đầy biển mơ hoang thức! Khi mà ở đây anh vẫn chìm sâu trong hố mắt của đêm đen.
Lời em hứa chỉ là những trêu cợt của thời gian, nhỏ lên lớp phù sa của dòng sông định mệnh và giọt nắng trời anh mượn biết có ấm được trái tim đau !
Ôi ! Cái không gian chết tiệt kia cứ làm cho ta mãi xa nhau, và trong giấc mơ đời , anh thấy em đang cười trong vòng tay kẻ khác, hình như chỉ còn lại đôi mắt đang ngoái lại nhìn anh.
Đêm nay những hoan lạc và đam mê ngọt ngào đang dằn vặt trái tim anh, nhưng đó là điều bất khả ngôn, chỉ còn chờ em lên tiếng để làm dịu đi sự cuồng nhiệt giữa mùa trăng.
Tâm hồn anh đang quằn quại trong cuồng nộ và yêu thương, chảy theo dòng thời gian không bao giờ dứt.
Anh sẽ vứt bỏ những gì anh có được, những gì làm ngăn cách đôi ta . Anh sẽ ném những bài thánh ca cũ rích,anh chôn sâu những vần thơ mà em cho rằng có độc . Anh ném cuộc đời vào hoang mạc vô ngôn.
Hỡi Lọ Lem,
Em cười hay sao , em khóc hay sao?
Anh muốn thét lên cho át tiếng em cười, anh muốn cho máu tim anh loang ra hoà cùng nước mắt em và những vần thơ em bừng lên xuân sắc, vũ trụ cúi nhìn em trong từng khoảnh khắc rưng rưng
Anh đã mất rồi ba hạt dẻ để cho em . Ba hạt dẻ giúp em xoá đi sự ngăn cách. Những vần thơ và đôi mắt em bay về cùng anh trong huyễn hoặc, nhưng linh hồn em còn mãi mãi xa xăm.
Anh vẫn sợ lịch sử văn minh hằng triệu năm, thứ văn minh vật chất, nó làm cho anh phải mất Lọ Lem. Anh mất em đôi mắt huyền đen , anh mất chiếc yếm thắm đủ che bờ lưng trần nhân thế , chiếc đèn dầu thơm mùi nguyệt quế nguyên trinh.
Những đơn sơ ấy em cho anh, mãi mãi biến thành báu vât. Dù nó ẩn sâu trong tim mà anh vẫn hoài sợ mất . Mất tình em , anh mất cả trời xanh!
Hỡi Lọ Lem , có phải anh bao giờ cũng muộn? Muộn tình em ngay giữ mùa trăng !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét