chuyển ngữ : Diễm Châu
KHUÔN MẶT
Tôi đã ngụ cư trên khuôn mặt một người đàn bà
Mà thủy triều phóng vào bờ
Ở một bến cảng heo hút giữa những vỏ sò
Tôi đã ngụ cư trên khuôn mặt một người đàn bà
kẻ đang làm tôi chết
Là ngọn hải đăng đã tắt, nàng muốn ở lại
trong máu tôi dòng máu luân lưu
Tới mãi tột cùng của mê cuồng
KẺ ĐÓI KHÁT
Anh ta vẽ cơn đói trên tập vở của mình
những ngôi sao hoặc những con đường
Và lấp kín những trang giấy
Bằng những chiếc khăn quàng của mộng
Chúng tôi đã nhìn một mặt trời của tình yêu
đương chợp mắt
Và chúng tôi đã thấy hoàng hôn
HIỆN TẠI
(giấc mơ của một bạo chúa)
Một thời gian trôi đi, một thời gian bỏ trốn
như nước
Và cả ta nữa ta cũng trôi chảy...
Ngày là lưỡi dao trong ruột ta
Ngọn dáo là đêm tối
Ta cảm thấy mặt trời tự bóc trần
Nằm trên giường ta
như một người đàn bà
Khi có kẻ nói:
Chúng ta đã hạ thủ một người...
TẤM GƯƠNG CỦA TAY ĐAO PHỦ
— Mi bảo mi là thi sĩ?
Mi từ đâu tới? Ta cảm thấy da mi
nhẵn nhụi và êm mượt
Này đao phủ. Ngươi có nghe ta nói?
Ta tặng ngươi cái đầu hắn
Hãy nhận lấy và đem tới cho ta làn da
Mong sao làn da ấy còn nguyên vẹn
Đối với ta làn da là cái gì đáng ham chuộng hơn cả
Cái gì quý giá nhất, đẹp đẽ nhất
Làn da mi sẽ là thảm lót chân ta
Nó sẽ là nhung tơ mịn nhất
Có phải mi nói mi là thi sĩ?
TẤM GƯƠNG CHO HAJJÂJ *
Y không có đít
Y không chịu bú vú mẹ
Tên y là Hajjâj
Người ta trổ cho y một cái lỗ
Người ta giết một con chuột
lấy máu trét lên người Hajjâj
Và y khoái trá với máu tràn lan
máu đã trở thành sữa và mẹ của y
Người kể chuyện nói tiếp —
... Y bước lên tòa giảng
với một cây cung trên tay
một tấm màn che mặt
Y nói bằng những mũi tên và mặt nạ
không phải bằng tiếng nói và ngôn từ
«Ta là con của sự sáng suốt
kẻ trèo leo những lối mòn quanh co
... Ta là đèn hiệu và vấn nạn
Ta là kẻ tàn phá
Khốn cho ai sa vào giữa đám mồi của ta»
Đất rung lên
Cả xứ run rẩy như một mình cây
Như một trái cây giáo đường rụng xuống
Và thời gian sụp đổ
-----------------------------------------
* Al Hajjâj, bạo chúa ờ Irak thời trước. (người dịch)
BÔNG LÀI
(giấc mơ)
Muhammad đã đi xa trong một ổ bánh
và không trở lại
Sarah bước xuống một cái hang
hỏi thăm bạn mình
Với những tảng đá và những khe nứt nẻ
Rồi tan biến trong một tấm khăn choàng
Ahmad ca khúc ca
của người di dân
Kẻ lụi tắt như một ngọn nến
Khúc ca của một người lạc lõng trong một xứ
ăn mòn
Tới cả thây ma của kẻ bị ám hại
Salib quay cuồng trong một đám mây
Mà những ngọn gió trung thành đẩy tới
Mãi tận những đỉnh cao
của một khu vườn
Và tôi, bông lài,* tôi thức dậy
trong bài thơ của tôi
Trong dân tôi trẻ thơ
---------------------------------
* jasmin (tiếng Pháp). (người dịch
TẤM GƯƠNG CHO MỘT VẤN NẠN
Tôi đã chất vấn và người ta bảo tôi –
Cành cây bao phủ bằng lửa
là chim
Người ta bảo tôi rằng khuôn mặt tôi là một lượn sóng
Và khuôn mặt của thế giới những tấm gương
nỗi muộn phiền của người thủy thủ, ngọn hải đăng
Tôi đã tới
Mực là thế giới trên đường tôi đi
Mệnh đề là tất cả rung động
Tôi không hay rằng giữa chúng ta
một cây cầu đã được phóng ra – những sải dài
của những ngọn lửa và những lời tiên tri
Một cây cầu của tình huynh đệ
Và tôi không hay rằng khuôn mặt tôi
là con tàu
Bơi trong một tia lửa
TẤM GƯƠNG CHO THẾ KỶ XX
Cỗ áo quan khoác khuôn mặt một đứa trẻ
Cuốn sách
viết trong gan ruột một con quạ
Loài dã thú mang đóa hoa bước tới
Hòn đá tảng
thở bằng hai buồng phổi của một người điên
Đó
Đó thế kỷ XX
TẤM GƯƠNG CHO NHỮNG ÁNG MÂY
Những cánh chim
Nhưng bằng sáp
Và mưa xối xả
Không phải mưa
Đúng hơn những con tàu
Cho những giọt nước mắt
TẤM GƯƠNG CHO THÂN XÁC NGƯỜI TÌNH
Mỗi ngày thân xác của người tình
Tan biến trên không trung
Nó trở thành mùi hương
Xoay vòng, triệu tập mọi mùi hương
Trở lại chỗ nằm
Bao phủ những giấc mơ
Tan biến như hương trầm
Trở lại như hương trầm
Những bài thơ đầu tiên của hắn – nỗi khổ đau
của đứa trẻ lạc lõng trong quay cuồng của những cây cầu
Không biết phải làm sao trên những dòng nước
Không biết vượt qua
TẤM GƯƠNG CHO MÙA THU
Anh có thấy một người đàn bà
Khoác xác của mùa thu
Anh có thấy một người đàn bà
Hòa lẫn khuôn mặt mình với nhựa đường
Dệt tấm áo của mình với những dòng mưa
Và nhân loại – than hồng đã tắt
trên tro hè phố
BÀI THƠ
Tôi nghe tiếng thời gian:
Bài thơ – một bàn tay chỗ này chỗ kia
Bài thơ – hai con mắt chất vấn
Phải chăng cây tường-vi đã khép
cánh cửa túp chòi của mình
Phải chăng người đàn ông đã trổ
một lỗ hổng mới
Một bàn tay ở đây, dưới kia
Và khoảng cách dao động giữa đứa trẻ
và nạn nhân
Để vì sao bị che giấu xuất hiện
Và để thế giới trở lại
với sự trong sáng
MÁU PHUN
Tôi đã mơ – tiếng nói này sẽ không phải là
tiếng nói của tôi
Mi là cái thây ma bị khu trừ
Ta dòng máu phun
Từ một nền văn minh bị cắt họng
Ta nhóm ngọn lửa của sự chết
Ta tắt ngọn lửa của sự chết
BÔNG HỒNG
Hãy lấy một bông hồng, trải ra làm gối
Sau một thời gian
Tấn tuồng sẽ khiến mi tiêu tan
trong bùn, trong đất sét
Trái bom sẽ sáp nhập mi
vào vương quốc nó
Sau một thời gian
Hãy lấy một bông hồng, đặt tên cho nó
là khúc ca
Và hãy hát cho các thế giới
ĐÔNG PHƯƠNG VÀ TÂY PHƯƠNG
Có điều gì đó đã vươn dài
Trong đường hầm lịch sử
chuyện tô hồng, chuyện gài chất nổ
Mang đứa con dầu hỏa và nọc độc
Mà bọn lái buôn bất lương
Đã hát bài ca ngợi
Đã có một Đông phương
Đông phương ấy, tựa như một đứa trẻ, đã van nài, đòi hỏi
Và Tây phương lúc đó
Là vị Chúa lý tưởng của nó
Lá bài này đã đổi thay
Vũ trụ bây giờ là đám cháy
Đông phương và Tây phương duy một nấm mồ
Nhặt nhạnh từ tàn tro của vũ trụ ấy
tienve.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét