Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 12, 2015

Còn Khao Khát Đến Thiên Thu


buốt giá đông về
ai níu mùa thu nức nở
sóng thời gian vụn vỡ
cánh chim xa còn mắc nợ trời xanh


em một mình…xa xăm
quặn thắt nỗi đau
thao thức rũ nhàu trên đồi gió
đời có còn cho em lần nữa
để tay thơm mở cửa địa đàng


em bàng hoàng ngóng trông
qua làn sương ướt áo
làn mi cong mắt bão
trăng lặng lờ, khuya dằng dặc sáo thiên thai


ta đi giữa trần ai
xa xăm trơ trọi
mưa ngập mày
mong vời vợi - dỗi hờn câm


em một lần lỡ chân
ta trăm năm mệnh bạc
đầu sông nhớ cuối sông
nhìn trăng, chia nhau khúc hát
nghe một lần, rồi khao khát đến thiên thu
KG 7/10/2015

19 thg 12, 2015

Nát Hồn Du Mục


Từ độ yêu người, đêm mắt sâu
vầng trăng cổ tích vọng kinh cầu
bóng ai khua động lung linh nguyệt
đau tiếng quyên xa, mộng gối đầu


Rồi những mùa thu mây trắng bay
ngàn khơi áo tím, nhớ cau mày
xuân xanh khép mở, trơ cành liễu
sóng cuộn triều dâng, núi ngực say


Em vẫn ngàn sau, em của anh
tiếng thu còn đọng giữa trời xanh
không gian trở giấc đau ngàn dặm
nửa bước xuân thì, hương tóc em


Người vẫn chờ ta nơi ấy chăng,
tay gom ngàn kiếp dấu thề trăng,
và ngàn năm nữa ta ngồi đợi
đôi mắt thiên hà tan giá băng


Nửa đời phiêu bạt, nửa đời đau
thương ai tủi ngọc, phấn hương nhàu
đêm nay rượu nát hồn du mục
đợi đến bao giờ ta có nhau...
18/12/2015
Ảnh của Nguyễn Hiệu Kiều Giang.

6 thg 12, 2015

Cơn Bão


Cơn bão mùa đông
thổi qua vùng nhan sắc,
thổi qua làn my cong
trăng lạc loài
đêm chết giữa hoang vu


Cơn bão mùa đông
xô em
ngã nghiêng trên sóng
mắt muôn trùng
ta ngồi ru chiếc bóng giữa hồn ta


Em như bóng chim xa
đôi cánh mềm ôm cơn bão
co ro tiếng hót
trong băng lạnh cuộc tồn sinh


Lời em như câu kinh
từ một thuở xa xăm
trở về trong cơn bão
mưa nhạt nhòa ký ức
câu kinh buồn đánh thức buổi hồng hoang


Khi ánh trăng hạ huyền thức giấc nửa đêm
em hát cho ta nghe
câu kinh chìm trong mơ ước
em gọi cuộc tình
như con chim sơn ca
sướt mướt gọi bình minh

KG 2/12/2015

27 thg 11, 2015

Người Về Từ Thiên Thu

Cơn gió mùa đông
em mang theo
làm buốt giá trang tình sử
đêm khuya rồi, ta ngồi viết nỗi hoang vu
Khi người đến
sắc vàng thu 
rực trong rừng mơ thay áo
hôn lên đêm bão những màu hoa
em lặng thinh trên đôi cánh tay Aphrodite
ta vụng về nâng khúc Beethoven
Những phút giây diễm kiều đêm
trên vành môi nhật nguyệt 
nở trong mùa thao thiết kiêu sa
Em một lần nở hoa 
trên đồi hoang cỏ cháy
đêm đêm dòng suối khao khát trào dâng
em bước đi giữa màn đêm
sương đẫm áo màu trăng bạc thếch
cuộc tồn sinh ngổn ngang trên đôi môi hờn trách
mắt dõi tìm thánh thiện phục sinh
Ta ru em trên cánh võng thời gian
giữa khung trời lộng gió
áo bạc màu, đời vui chi nắng Ngọ,
trong vườn tình ta nho nhỏ
màu mắt em muôn đời trong ký ức mùa thu…
26/11/2015

18 thg 11, 2015

Trường ca Những Nẻo Đường Định Mệnh


3.Những Bước Chân Trần Trên Cát

núi rừng như thiêu thân
nơi bắt đầu và kết thúc…
những nẻo đường chết
nơi đọa đày quê hương


mẹ mỏi mòn bước chân
còng lưng qua vùng thuốc súng
màu mắt loang bom đạn
cháy tận cùng đêm đen


người đi về biển xanh
mặt trời ngây thơ trong trắng
trốn vào màu tâm tưởng
gió khóc trên từng bước hoang,

một tương lai không định hình
những bàn tay què quặt của tồn tại say mùi chủ nghĩa
phía xa máu và lửa
thành phố mỏi mệt
thành phố ngủ quên
biển từng đêm không chịu ngủ
thét gào
rì rào
giữa sự tĩnh lặng đáng sợ
sau những loạt đạn pháo dồn dập trút xuống ước mơ


thành phố 65
thấp thoáng bóng em
chìm trong tiếng vạc kêu đêm
giã từ dòng sông, giã từ con kênh,
tay không chịu buông áo mẹ
em lầm lũi đi về phía không tương lai
không gia đình
không có ai để em chối từ yêu thương
rách nát từng đêm
than khóc từng đêm
sặc sụa từng đêm


ta,
gặp em,
mắt đêm sa mạc
áo thư sinh bạc thếch suy tư
điếu thuốc khuya lập lòe ký ức
em áo đẫm sương
phấn hoa thấm đầy nước mắt
rơi xuống những dấu chân trần trên cát
vô ngôn.

 SG 18/11/2015

4 thg 11, 2015

CUỘC CHỐNG LẠI THỜI GIAN CỦA KẺ CUỒNG TÍN

Truyện ngắn/ tùy bút Kiều Giang


Bầu trời trên đầu của làng Đa Đa vẫn xanh trong ngan ngát, những vì sao tự do lấp lánh, tận hưởng một thế giới riêng của tạo vật vô thỉ vô chung, nhưng mặt đất, rừng núi, biển cả của Đa Đa thì cằn cỗi, tối tăm, dậy sóng.
Lão trưởng làng Đa Đa bắt buộc con dân của lão phải thường xuyên nguyền rủa kẻ thù, cắm đầu cắm cổ mà nguyền rủa, không cần biết là bọn họ có phải là kẻ thù thực sự của dân làng Đa Đa hay không, và bất kể bọn họ đã bỏ hắn ra đi cách đây đã hơn nửa thế kỷ. Phải nguyền rủa những tội ác “ tày trời” của chúng, hắn nói, nguyền rủa cho cây rụng lá trơ cành, nguyền rủa cho đá lăn trăng úa, cho sâu đêm góa bụa, cho quạ đói trắng lông, cho dòng sông nước cạn, cho trọc lóc đồi xanh, cho mặt trời rũ rượi, có nghĩa là cho đến khi nào bọn man di chết sạch, cho mọi thứ trên đời này đều đảo ngược, và chỉ còn lại một thứ là công lao vô cùng vĩ đại và những chiến công hào hùng mang tính huyền thoại của hắn. Nguyền rủa phải càng lúc càng hăng, không biết ngán, cho cổ dài ra, miệng ai cũng như cái loa phóng thanh của thời đại bi tráng của nghèo đói tro than. Hắn muốn cho mối thù ấy càng ngấm sâu vào xương cốt của dân, vào miếu mộ cha ông, vào núi sông còn thổn thức của làng Đa Đa đã một thời “oanh liệt” quằn quại dưới đạn bom. Riết rồi người ta thấy phì cười, vì hình như nó đã trở thành một thứ bệnh hoạn vì bị đầu độc.
Hắn rất sợ, có khi đến hoảng loạn. Hắn sợ thời gian cứ lặng lờ trôi đi mà không nói gì với hắn. Hắn sợ trong những đêm đen khi mặt trời đi ngủ theo qui luật chết tiệt của tạo hóa, có bất kỳ công dân nào của hắn ngủ quên không nguyền rủa nữa. Bây giờ không phải hắn sợ kẻ thù mà còn sợ chính người dân làng Đa Đa của hắn. Hắn sợ cái thói ham chơi, hưởng thụ, móc túi và tru tréo lẫn nhau. Ham chơi rồi lãng quên cựu thù, lãng quên quá khứ, và nhất là lãng quên cái công lao trời lăn đất lở của hắn, cái công lao mà dù có chặt hết tre gỗ làng Đa Đa để làm giấy, múc cạn nước biển Đông để pha mực, cũng không thể nào ghi hết được. Có đêm hắn chợt thức giấc, thấy cái bóng to trùm cả đất trời của mình, bỗng dưng biến mất, hắn gào thét, quát tháo, chửi rủa, đến nỗi hắn tè ra trong quần. Hắn cho là có cướp, có thế lực thù địch, có bàn tay của cựu thù đang thường xuyên rình rập quanh hắn để moi móc những ấu trĩ, ngu muội, lỗi thời của hắn, thường xuyên rình rập gieo rắc tự do và nhất là muốn ám hại để cướp đoạt công lao vĩ đại và quang vinh của hắn. Hắn chụp ôm khư khư cái tráp đựng mật thư của người cha quá cố để lại, mà không ngày nào hắn không mở ra xem, ôn mãi, đọc mãi cho nhập khẩu nhập tâm, đi đâu hắn cũng mang theo bên mình, nói chuyện với ai, ở đâu, hắn cũng dẫn vanh vách những lời dạy của cha hắn truyền dạy như một thứ huyền ngôn xanh. Bây giờ việc đó, hắn và các đồ đệ của hắn rất tự hào, coi đó là cái mốt thời thượng, mà con người của thế giới văn minh đương đại không thể thiếu được.
Những ám ảnh về kẻ cựu thù của hắn đã làm cho đầu óc hắn chai cứng, đen sì, trơn nhẵn như cục than đá, hắn không còn nghĩ ra được điều gì khác ngoài những bài thuộc lòng mà cha hắn đã dạy hắn, trong cổ hắn như có ai nhét một cục giẻ tư tưởng, hắn cố ngậm mà có khi cảm thấy khó nuốt vì những bài học ngày xưa ấy từ trong dạ dày hắn, cứ chực trào ra,vì không tiêu hóa nổi, chặn cục giẻ ấy lại. Hắn không hiểu vì sao và cũng không muốn hiểu, không dám hiểu.
Hắn cứ tưởng rằng kẻ cựu thù của hắn đã đi xa thì từ nay bản thân hắn, đồng đội và muôn dân của hắn sẽ vĩnh viễn sống bình yên dưới sự chăn dắt đầy “ân sủng” của hắn. Nhưng không, ân oán lại chồng chất oán ân, trói chặt vào thân phận hắn, vào cái làng Đa Đa còm cõi tủi hờn dưới những đêm đen phủ bằng bàn tay hắn chưa biết bao giờ mới dứt.
Một ngày, bỗng đâu, người bạn nối khố của hắn, mặt mày lúc đỏ lúc xanh, lúc đanh lúc nhũn, những khuôn mặt đã từng áp lên nhau, ôm hôn nhau đến trụi lông đông đá, bong tróc da non, thế mà hôm nay lại trơ nhẵn như đá âm phủ, láng bóng thiên thạch, chúng trở thành kẻ tân thù lúc nào, ông trưởng làng không hề hay biết.
Rồi những cơn bão bấc nổi lên quét xuống xóm thôn, sấm dậy trời xanh, cây trốc gốc trên non, đá lăn trăng úa, sóng dậy biển đông, tủi hờn miếu mộ…Gần thế kỷ chói lọi thái dương, trăng non không khuyết (?), thế mà bỗng dưng hổ đầu tim rắn, hồng quỷ nguyên hình.
Lão trưởng làng như trong mơ, chỉ vào cái bầu trời phủ đầy mây xám xịt, ú ớ… “không…không… thể được, chúng bay không thể tân thù, đừng cướp đi những vinh quang của ta, chúng bay chỉ là kẻ cựu thù …của ta". Hắn trợn trắng tròng mắt, hình như cơn gió bấc còn cố tạo một tràng cười vào niềm tin cuồng liệt của hắn…
SG tàn thu Quý Mùi 2015.

28 thg 10, 2015

Nàng Thơ


Thơ KG

Hỡi nàng thơ, ta đi tìm em trong mênh mông của bầu trời yêu thương khắc khoải, 
trong từng chặng đường lịch sử của nhân loại đau thương, 
và ở đó, văn minh được dựng lên trên những nấm mồ, khi loài người vô tình dẫm lên trái tim băng giá của em. 
Nàng thơ ơi, ta mãi mãi yêu em như yêu hơi thở của ta, ta sẽ cùng nàng, một lúc về nơi bến bờ vĩnh cửu.

Ta tìm thấy em trong đôi mắt của nàng Sappho huyền thoại,
là mấy ngàn năm vĩ đại Homer,
em là Iliad, em là Odyssey, em là anh hùng ca của huy hoàng Hy Lạp.

Em mang hình hài của Thiên Đường và Địa Ngục
em nhập vào Commedia Divina, ru hồn nhân loại, từ đất Ý, mấy trăm năm.
Em là khí phách của Nguyễn Trãi, mười năm chống giặc Minh, âm vang sừng sững trong Bình Ngô Đại Cáo.
Em là chân dung nàng Kiều tuyệt sắc, mười lăm năm lưu lạc, thân phận con người, trong uyên bác Nguyễn Du.

Ta yêu em vì em là hóa thân của nụ cười và nước mắt,
hình như em đang khóc giữa hồn ta !
Em là men rượu vắt ra từ con tim, 
là dòng sữa của mẹ muôn loài, chảy mãi từ buổi sơ nguyên
Em là giọt nước hiếm hoi mà ta tìm thấy trên sa mạc, 
ta vắt kiệt hồn ta để chỉ được hôn em trong những phút giây ngắn ngủi cuộc đời.

Em đã cùng ta sống trong băng lạnh, trên núi cao, giữa mênh mông biển cả, nơi ấy ta nghe tiếng thét của địa ngục và tiếng cười của Thượng Đế,
ta tìm thấy em nơi người mẹ mỉm cười đưa bầu sữa cho con, nơi tiếng nỉ non của loài người thống khổ , chạy theo muôn ngả vô thường , ta thấy em trong hố thẳm văn chương, ngàn đời ru nôi cho tình yêu và chân lý,
em là tiếng đàn tuyệt mỹ giữa phong ba.

Ta tìm thấy em trong bầu trời đầy sao sáng của tự do và trên mặt đất đang nẩy mầm của bài ca hy vọng.
Ta nghe tiếng em từ linh hồn của trùng dương dậy sóng,
từ ngọn Phanxipan hùng vĩ án ngữ phía Bắc quê hương. Ta nghe tiếng em đã bốn ngàn năm, khi Sông Hồng vang lên bài ca Sát Thát.

Hỡi nàng thơ, có phải em đang cô đơn giữa những cánh đồng hiu quạnh, giữa những phố xá đông vui, giữa những con đường sáng rực đam mê của những ai tự đánh mất thân mình.
Nhưng em mãi mãi là hơi thở của linh hồn ta.
KG 7-2014

25 thg 10, 2015

Đôi Bàn Chân


                          Truyện ngắn  KIỀU GIANG
       
      Năm tôi lên ba tuổi, mỗi lần mẹ tôi ra ruộng cấy, bà thường đem gửi tôi cho cô Xuân , chỉ cách nhà tôi cái giậu dâm bụt. Ở miền Trung, tháng Mười, trời rét và chịu những cơn mưa đông tầm tã, có khi kéo dài đến cả mươi ngày, nên cô Xuân chẳng dám thả tôi ra nửa bước vì cô sợ tôi bị trượt chân ướt lạnh. Cô làm nghề kéo sợi dệt vải bông. Cô rất khéo tay, hình như cô làm được tất cả các khâu từ khi mua bông về,kéo sợi,…cho đến khi dệt xong một cây vải đem ra chợ bán. Mỗi lần cô quay chỉ, một tay đẩy bàn quay, tay kia cầm con cúi bông thả chỉ vào cuộn. Cô bắt tôi phải ngồi chết dúm trong lòng cô, lưng áp sát vào cái bụng bầu ( cô đang mang thai 8 tháng), mắt tôi đăm đăm nhìn cuộn chỉ quay tít. Thỉnh thoảng tôi thấy hình như có một cái chân vô hình thật bé đạp nhẹ vào lưng tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn cô Xuân  , cô hiểu ý, giải thích: “Em ở trong bụng cô, nó đạp con đấy”. Tôi cảm thấy rất tù túng khó chịu nhưng không dám đòi đi chơi vì sợ cô mách mẹ đánh đòn.

18 thg 10, 2015

Đi Tìm Ngôn Ngữ Cho Lọ Lem


Hỡi Lọ Lem,
em là ai, mà tình yêu chảy tràn bờ nhân thế,
biến thành thác lũ đổ xuống bình minh của đời anh
và cỡi lên ánh chiều tà của ngày vui vĩnh cửu
,

hôm nay, ngày mai hoặc không bao giờ nữa,
anh sẽ thả neo thuyền tình anh bên bờ biển trời xanh thẳm, điều đó cũng chẳng có nghĩa gì,
nếu em không hề cho anh biết ẩn ngữ của tình em,
và anh phải mãi đi tìm thứ ngôn ngữ của yêu thương,


linh hồn anh sẽ gào thét trên đỉnh núi xanh u tịch,
 phiêu phóng từ cõi vô minh để đi tìm em trong biển tình mênh mông chảy qua ngày đêm ,không bao giờ ngưng nghỉ,


đã từ lâu, anh tự nhốt mình trong hố thẳm cô đơn để đi tìm ngữ ngôn của kẻ tiên tri đã ngàn năm im lặng,
lời nói của anh chìm vào lũng sâu ngày tháng,
và dòng thác tình yêu của em đưa anh vào khai lộ,
để anh về khai mở biển huyền không...


vì sao vòm trời trên đầu em luôn thuần khiết xanh trong,
anh ngước nhìn lên và gửi bao khát vọng,
ẩn thân trong màu mắt em thanh tân diệu vợi,
lung linh như muôn ngàn tinh tú,
những đêm
bạch vân huyền vũ,
trong mắt em, anh thấu thị tự thân.


xin chúc phúc cho sự mầu nhiệm của cô đơn,
vì chỉ khi đó em mới thật sự lộng lẫy trong anh
và hố thẳm mới ngời ngời ánh sáng,

hỡi ngôi sao huyền bí của anh,
có phải em là dòng suối ngọc thiên thu,
em là dòng sông chảy bên kia bờ thiện ác,
em là vầng mây ẩn hiện cõi phôi pha,
em là khung trời hồn nhiên thăm thẳm,
em là tiếng chuông mơ hồ bên bờ trăng lạnh,
dội vào ngan ngát thiên thanh ,
để  anh uống cạn bể yêu thương của thế gian này,


Lọ Lem ơi, anh sẽ xua đuổi và nguyền rủa cái bóng đêm hèn nhát trong anh,
để cho trước mắt anh, tiếng thơ em đời đời thánh thiện,
anh rước em về hiện hữu giữa đam mê,


đêm nay, những giọt mưa long lanh trên phố núi cao vời vợi, anh mơ thấy em đang ngồi ve vuốt vầng trăng,
trải những câu thơ ngọt ngào lên làn mây ấm,
hát bài ca mơ mộng ru anh,
nhớ em ,anh dắt Shad-na đi vào muôn thuở,
và hẹn với em rằng anh sẽ dành cả đời để trả nợ tình em,


nhưng em ơi, những ánh sao xa kia không bao giờ nói hộ ,dẫu đêm đêm vẫn chiếu rọi tình anh,
hỡi ngôn ngữ của trời xanh,
hãy phóng ra những ngôn từ huyền ảo,
vì ta đã chán ngấy những sáo mòn dung mạo nhân gian,


ta sẽ vượt qua trùng dương bao la để đi tìm ngôn ngữ,
buồng ngực ta đã căng phồng dữ dội,
và sẽ chuyển thành cơn bão,
 thổi về phía nàng hung bạo cuồng mê.


hỡi Lọ Lem, anh chẳng cần đi tìm thượng đế nơi thiên đường cũ kỹ,
 mà anh chỉ muốn tìm em trong giấc mơ của thi ca,
anh đang đi tìm ngôn ngữ tình em!
            KG 2012



16 thg 10, 2015

Nhật Ký Viết Bên Kia Thời Gian

          Thơ Kiều Giang

Nhật ký anh viết cho Em ở bên kia bờ năm tháng
khi tồn tại đặt những bước chân nặng nề lên dòng suối suy tư,
khi nhà khoa học làm thơ và nhà thơ đặt chân vào những thiên hà,
khi dòng sông chảy về buổi khai nguyên,
khi loài người quên đi ngày và đêm,
dám hôn cả mặt trời

Nhật ký anh viết cho Em khi Siddhartha Gautama quay lại làm người,
khi chúa Jesus vội vã trở về trần gian bằng bước đi ánh sáng
khi thánh Allah quên dùng súng đạn
khi loài người chỉ còn biết hai tiếng yêu thương.

Nhật ký anh viết cho Em khi những vần thơ anh là hóa thân của nước mắt chảy về biển yêu thương vĩnh cửu,
khi kiêu căng - chiếm đoạt - tham vọng - dối lừa bị phơi dưới
những tầng ánh sáng uyên minh

Nhật ký anh viết cho Em là những vần thơ mang đầy máu, đang tìm đường đi cho tồn tại mù lòa, tránh xa những gã thợ săn tàn bạo nhất trần đời, đang say mồi, không bao giờ chán ngán trước nỗi đớn đau thống khổ .

Nhật ký anh viết cho Em, là nỗi cô đơn,
khi con rắn dụ dỗ Eva từ bỏ địa đàng,
mặc quần áo đi theo lưỡi gươm thọc sâu vào khao khát con tim,
chỉ còn những giọt sương rơi xuống vỗ về lòng đất lạnh.

nhật ký anh viết cho Em không có tháng năm,
bên kia mặt trời và mặt trăng,
bên kia dòng sông tất mệnh.
         

15 thg 10, 2015

Còn Nguyên Dấu Cô Đơn




Nắng thưa thớt
hôn chiều
mây bóng đổ
Trời nghiêng chao
cuối phố
một mình ta
Môi đắng chát
nụ hôn đời
cám dỗ
Tiếng em cười
một thuở
chạm hoàng hoa

Người thường bảo
hồn người
như trái cấm

Nên trong mơ
ta nghe nặng dỗi hờn
Đêm thiên cổ
em hiện về
nhung gấm
Ta chai đời,
còn nguyên
dấu cô đơn 
KG 9/01/2015







10 thg 10, 2015

Buôn Thánh


        Truyện ngắn KIỀU GIANG

Dần xuất thân trong một gia đình lý hào của chế độ phong kiến lụi tàn. Cha hắn giữ chức hương mục, bản thân hắn cũng chỉ lõm bõm mấy chữ Nho cuối mùa. Hình như ông hương mục cũng ít để mắt đến hắn vì hắn lười và hay lêu lổng , đùm túm với bọn ngồi lê đôi mách. Hắn cũng không thương cha vì cái tính Trương Phi, cộc cằn , còn mẹ thì nặng tình với hắn hơn do hồi mới sinh, hắn thường ốm đau, nhiều đêm bà phải thức suốt với hắn, lớn lên hắn thường quấn quýt bên bà. Khi lên bảy, có lần hắn ăn một trận đòn nên thân của cha, khi hắn lấy than củi vẽ hình TàoTháo, Quan Công lên cái tường mà ông mới quét vôi để chuẩn bị ăn Tết, sau cái đêm mẹ hắn dẫn hắn đi coi hát bội. Càng lớn, rất lạ, hắn lại càng giống ông Chánh tổng trong từng cử chỉ, dáng đi, giọng nói. Bỡi thế hắn trở thành cái gai trước mắt ông hương mục, dù ông không dám nói ra, vợ chồng ông dần dần trở thành hai cái bóng trong một ngôi nhà lặng lẽ, nặng nề.

Nỗi Buồn Cho Người Tạc Tượng


             Thơ Kiều Giang.

những cơn gió từ mùa thu
âm u vệt đen thế kỷ , 
thổi qua cuộc người chỉ còn thấp thoáng những vì sao.

nhưng người tạc tượng lại hí hửng bảo rằng
đã gom tất cả những cục đất thiêng,  ngàn năm để lại, và dấu tích cổ xưa trên lưng rùa vàng - trống đồng - văn miếu,
và lấy nước của những dòng sông nhuộm máu của những gã săn người, quăng cả giáo gươm chui vào lòng đất, những dòng sông chồm lên đoàn quân bất bại trên yên ngựa thảo nguyên, cuốn phăng những bước chân vạn dặm dẫm nát những thành quách đền đài phía Tây bầu trời,
đem chôn vào thời gian muốn mãi mãi được tôn thờ,
để tạc nên những pho tượng siêu phàm .

người tạc tượng ngồi mơ mộng, thổi hồn vào cuộc tồn sinh trăm năm kiêu hãnh của những pho tượng vô hồn, đã làm cho bao sinh linh chuốc lấy đọa đày, và mùi ẩm mốc bốc lên từ những trang sách nhặt được từ đống rác, một đời chăm chút nâng niu.

cơn gió mùa thu tưởng đã ăn cắp được ngàn năm để phủ lên bầu trời đầy ánh sao, đem gắn vào đôi mắt của những pho tượng đã đánh mất linh hồn, nhưng đã bị trái tim mùa thu từ chối,

người tạc tượng đăm đăm nhìn theo những hình nhân mang theo địa ngục, mang trên mình đầy giáo gươm, con tim đã bị nhuộm đen bằng tro than của thế kỷ u buồn cùng lòng thù hận,
bỏ quên lòng trắc ẩn của kiếp nhân sinh.

Những pho tượng được thả rông vẫn còn đi về phía trước, chưa biết về đâu,chỉ biết rằng họ bỏ lại sau lưng, vẫn là cuộc trần thế đỏ đen càng thêm oan khốc, và tiếng khóc của những dòng sông.



7 thg 10, 2015

Dạ Khúc Ru Ta




I.
Đau trăm năm ru ta một đời
ôm hư vô, ta đi tìm người
đêm về ru chiếc bóng người ơi,

Tay long đong, không vơi ngày dài
mây lang thang bay qua chiều buồn
bên trời, gom chút nắng hoàng hôn

Dâng cho em, em xa từng ngày
trăng cô đơn, quê hương lạc loài
bây giờ, say để nhớ ngàn khơi

Xin mai đây, quê hương tìm về,
ta đi quanh hương say tình người
môi thầm, hoàng hôn biếc, tình ơi

II.
Gom trăm năm, ru em một ngày
tay gian nan trôi theo ngày buồn
em về như chiếc bóng chiều phai

Tay em xinh, ta mơ tình dài
đêm hoang vu, trăng qua ngại ngần
bao lần trăng chết đuối Dòng Sông

Chim bay đi quên quay về rừng
em đi qua hương trinh ngọt ngào
bên trời em có nhớ tình tôi

Xin mai đây, em quay về nguồn
ta ru em như ru nụ hồng
bềnh bồng trong mắt biếc chiều xuân

     
( Trong tập BIỂN KHÁT- nxb VN 2009)



26 thg 9, 2015

Như Cơn Gió Tình Cờ

 
        Tùy bút Kiều Giang


               “từ em thôi là nguyệt, coi như phút ấy tình cờ”
                          
Nguyệt Ca – Trịnh Công Sơn

Có ai đó đã nói rằng những điều xảy ra trên mặt đất này chỉ là một sự tình cờ, tôi không tin. Mặt trời mọc buổi sáng khi tôi thức dậy, con chim bỗng bay qua nhà tôi nhả tiếng kêu bầy thống thiết, cây hoa mai trong vườn nhà tôi lại rực nở hoa vàng giữa mùa thu, chiếc xe buýt sáng nay không đến trạm, nỗi cô đơn cháy lòng của cô gái khi người yêu không đến vào chiều chủ nhật… Tất cả đều là một thứ tình cờ.
   Nhưng có một tình cờ mà tôi không thể nào hiểu nổi là vì sao nàng lại bỏ tôi ra đi.
   Ngày ấy, cứ cho là đã lâu lắm, lâu hơn cả tận cùng trí nhớ tôi, nàng nói với tôi , nói một cách chắc mẫm, khi đó nét mặt nàng khác lạ lắm, có lúc tái xanh nhợt nhạt biểu hiện một sự sợ hãi lạ lùng, có lúc ửng hồng duyên dáng gợi yêu làm cho mắt tôi háo hức, rằng dù trái đất này có quay ngược từ tây sang đông, nước Biển Đông có chảy ngược lên Trường Sơn, loài bướm kia không còn muốn vờn trước những cành hoa ngát hương trần thế mà chỉ muốn chập chờn la cà trong bóng tối, và thời gian có quay đầu trở về thời hồng hoang của 15 tỉ năm trước, nàng cũng không bao giờ bỏ tôi ra đi.
    Còn tôi thì quả thật như trái đất lẻo đẻo theo chân mặt trời, như tiếng sấm đi theo ánh chớp trong cơn giông, như ánh lửa bập bùng trước những tàn tro, như chuyện cổ tích trong cặp sách học trò, như tiếng thét trong nỗi khát khao cùng tột, như phù sa tan giữa dòng sông tuông chảy, như cuộc ngàn năm tất mệnh giữa trần gian, không hiểu sao tôi cứ riu ríu bên nàng.
    Đêm tháng tám, gió Tây Nam mang theo những cơn mưa rả rích buồn, trăng thượng huyền mờ nhạt màu trắng đục hoang liêu, tôi  đưa tay gõ  cửa mùa thu như còn ngủ quên trong tâm tưởng, những chiếc lá vàng lả tả xuống linh hồn của những con đường lặng câm ủ rũ đèn khuya, tôi ngồi lục lọi trong những trang sách, trong lịch sử của những cuộc tình thần tiên và thế tục, trong ký ức tôi, về những cuộc ra đi. Tôi không thấy cuộc ra đi nào giống cuộc ra đi của nàng.
        Nàng bí ẩn như đôi bàn tay của tạo tác nên làm sao tôi có thể hiểu nổi là nàng đã ra đi, mà lại ra đi vào cái đêm ấy, đêm giông, mưa không ngừng trút nước, gió không nghỉ thét gào, từng cơn rít nghe rờn rợn, một con chim vành khuyên  nằm chết trước hiên nhà, lông cánh rũ rượi, sau khi nó  đã hót tiếng cuối cùng trước khi cơn mưa giông bắt đầu, hình như nó muốn trả món nợ với tạo hóa đã cho nó tiếng hót.
      Nàng cúi gập người trong mưa, chiếc dù run lên phần phật như muốn nhấc bổng nàng.  Nàng vẫn bước đi, hình như  nàng đã giẫm lên những đêm nàng tìm thấy mặt trời, lên những ngày gió ru nàng ngủ, lên tiếng cười mà nàng định gửi cho trăng sao, nàng dẫm lên những hoài niệm thanh khiết của nàng và tôi. Tất cả mọi thứ đều ở dưới chân nàng.
     Thế là như cơn gió, như ánh trăng, như tiếng chim,… nàng đã gửi lại trần gian, gửi lại đời tôi một chút tình cờ. 

Trường Ca NHỮNG NẺO ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH

2.Phố Trắng

Đám mây đen sà xuống bóng tối nghẹn ngào
lao xao đèn vàng mắt phố
ôm hôn tiếng thở dài ngực vỡ cao nguyên
trôi trên ánh đèn vàng chằng chịt những vết bom
xé nát giấc mơ cõi còm, tuổi thơ nhiễm độc
ở bên kia bờ chiến tuyến
còn bên này khô khốc
giữa những thao thức đêm,

tiếng rên trên nền trời xám
màu trăng ảm đạm tồn sinh
vết tích tội ác ngày đêm không có ai tẩy rửa,
càn khôn buồn  nghiệt ngã bủa vây
quê hương trở thành  người hành khất thơ ngây thế kỷ
chìa bàn tay về hai phía
để xin bom đạn
đem giội xuống  mắt phố mở trừng
xuống những cánh rừng
xuống những con đường
buổi sáng chẳng còn có người đi,
thiếu phụ không kịp chôn xác con,
chạy giữa hoàng hôn
phố trắng…

20 thg 9, 2015

ĐƯA EM ĐẾN CUỐI CUỘC LƯU ĐÀY


Kiều Giang


Em yêu ơi, hãy cứ tiến về phía mặt trời
ta sẽ làm nhân chứng cho những lời em hát...
ngọn sóng anh sẽ dội vào bờ em khát
đau quặn nửa đời - hừng hực lửa thanh xuân

Anh sẽ làm con sóng níu bàn chân em
và đem nồng nàn hâm bờ ẩm ướt
biển sẽ trào dâng lên núi ngực em đầy
lưỡi gió đam mê sẽ ấp ủ bờ môi
và đắm đuối trên sóng vờn ngà ngọc

Anh sẽ lau nước mắt khô khi vầng trăng khóc
núi lửa trong em, ai biết sẽ phun trào
hãy trút bỏ xiêm y khi mặt trời chưa thức
để cùng nhau tan vào biển khát muôn trùng

Đã bao lần  đắng chát bờ môi hôn,
anh thất thểu nơi tận cùng cô độc
sáng mai đây khi loài người thức giấc
anh đã đưa em đến cuối cuộc lưu đày...

17 thg 9, 2015

Trường ca NHỮNG NẺO ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH

   

1, dấu chân chim lưu lạc

Những âm vực trầm
của khúc giao hưởng lạc điệu
vặn mình dưới ánh trăng bơ vơ
chìm xuống đại dương ,
trăng thượng huyền xô lệch bóng đêm,

người thiếu niên
đuổi  ánh trăng trôi về phía biển,
chạy trốn cơn giông
mẹ hiền thương con
bàng hoàng trông theo bàn chân măng sữa

bước đi không điểm tựa
mặt đất ngập ngụa máu lửa
bàn tay gõ cửa thời gian
bầu trời lưu lạc cánh chim
chênh vênh  đêm đen
chênh vênh mắt phố,
lỗ chỗ giọt sương trên khuôn mặt ngước tìm mặt trời
đánh thức vật chất u mê

cao nguyên mù sương,
đất bazan thoa mỡ
đêm sụp lở dưới những bước chân,
đại pháo xé nát niềm tin
chưa kịp định hướng,
tiếng cười man rợ trên những mưu toan
trong phòng máy lạnh
và dưới những hầm trú ẩn kiên cố
được xây bằng nhiều lớp bê tông chủ nghĩa,

đêm cao nguyên buốt giá,
ly cà phê nuốt ánh trăng muốn chạy trốn
mặt đất thức chờ pháo và bom
sẽ giội xuống hoang liêu chứa đầy thù hận không thể gọi tên,

đêm cao nguyên
ánh đèn màu rỉ máu,
em bước vội
theo những dấu chân bê bết sình  đỏ  tây nguyên và nước mắt
những cuộc truy hoan mỏi mệt
tiếng rên không thể phân biệt
bước vào lãng quên,

        Kiều Giang 17-9-2015

Lửa Và Nước Mắt


Thơ Kiều Giang

Hôm qua ta thấy em ngồi khóc trên đỉnh Núi U Buồn,
em nhìn bầu trời đầy sao, ở tận những thiên hà xa tít
và nhìn về những lâu đài đổ nát dưới chân em.

Nước mắt em chảy tràn dòng sông Euphrate
biến thành phù sa để xây thành Babylone tráng lệ,
ánh bình minh của nhân loại sơ khai

Nhưng qua mấy ngàn năm, Cyrus đã đem lửa biến văn minh thành phế tích,
những dòng kênh xanh, những cung điện đền đài của Babylone
không chịu trôi theo dòng nước mắt thời gian
mà ở lại để làm chứng nhân của sinh diệt

Nước mắt em cũng chảy vào sông Nil đắp bồi cho văn minh Ai Cập,
mấy ngàn năm Kim Tự Tháp
nơi đây, lửa không thiêu được những tầng đá siêu nhiên

Hỡi những Pharaon
Người nằm đó 
chín lần Thập Tự Chinh
máu đã đổ nhưng những ngọn tháp kia không đổ,
hai trăm năm, lửa thiêu rụi mấy triệu con người

Gần sáu thế kỷ - Đế chế Ottoman
nhân danh thánh Allah, họ đem theo bàn tay lửa,
trả thù hai trăm năm Tòa Thánh khóc mộ Jesus,
một trời lửa lại phủ trên châu Âu, phủ lên đầu con Chúa.

Bắt đầu từ sự rực rỡ Babylone
loài biết khóc
ôm tang thương đi qua mấy ngàn năm trên đầu có lửa,
nhưng lửa của mặt trời không soi sáng nổi con tim
ngọn lửa tham sân lại muốn đưa trần gian vào bóng đêm hủy diệt,

Hỡi Thales và Heraclitus
hai chàng Hiệp Sĩ của buổi Khai nguyên 
các Người đã bao giờ lật đôi bàn tay Thượng Đế,
để biết tay nào Người cầm lửa
và tay nào người cầm nước mắt ?

Mấy ngàn năm cháu con của Aristote
bàn tay nắm chặt nhị nguyên đi vào Phusis
đưa loài người tiến về với vật chất cùng những cái "duy"
đầy máu và nước mắt,


Hôm nay ta thấy em lại trở về với những dòng sông
ngước mắt nhìn mặt trời, cầu nguyện
hỡi Đấng Sinh Diệt
hãy nhìn về nhân loại 
xin tay người hãy dập lửa trong đầu và thắp lửa trong tim.

12 thg 9, 2015

Ruồi


Truyện ngắn KG

Hôm qua lũ ruồi của làng Đa Đa hớn hở nói với ta rằng, chưa có thời kỳ nào ở cái xứ sở xinh đẹp, màu mỡ và đầy đau thương này, bọn chúng sinh sản phát triển nòi giống nhanh như cái thời cận hiện đại này.
Theo nhà cổ sinh vật học người Pháp Pierre Teihard De Chardin, thì giống ruồi của chúng, trên Cây- Sự -Sống, phải cách xa loài người hàng tỉ năm tiến hóa, nhưng giống ruồi ở làng Đa Đa đã phát triển đột biến, loài ruồi này đã từng cho ấu trùng trong di cốt của nàng công chúa Ý Isabella thời phục hưng, nguyên mẫu nàng Mona Lisa của danh họa Leonardo Da Vinci.

Chúng rất tự hào rằng nhiều hoạt động não của chúng, loài động vật chân đốt, không khác gì với loài động vật xương sống, thậm chí so với não người. Bọn chúng còn nói nhiều tác phẩm văn học đã nhắc đến chúng, như nhà triết học Jean Paul Sartre, nhà văn Anh Ethel Lilian Voynich, và chúng được phong “Chúa” phi nhân như William Golding.
Nghe chúng nói mà tôi tối mặt tối mày, hoang mang, không biết đâu là sự thật, người biến thành ruồi hay ruồi biến thành người, trong cái làng đầy rối rắm và khốn khổ của tôi, các loài vật trên trái đất này tranh nhau tiến hóa.

Nhưng tôi cũng phải công nhận với lũ ruồi, rằng không có loài sinh vật nào gần gũi con người bằng bọn chúng. Nơi nào có hoạt động của con người, là có chúng. Ban ngày chúng cũng đi kiếm ăn, ban đêm khi con người an giấc thì bọn chúng cũng biết trốn vào những nơi tối tăm để dừng hoạt động của đôi cánh và cái mũi đầy sinh động và linh hoạt.

Chúng từng ăn chung , uống chung với con người, chỗ nào có mặt của con người là có chúng, chúng ở chung với cả người sống lẫn người chết, đặc biệt chúng tranh ăn rất quyết liệt với những mảnh đời cùng khổ trên các bãi rác đời, chúng bu lên mặt của những trẻ thơ cùng cực, chúng sống hoan hỷ trên những xác thân mục rữa, ruồi của làng Đa Đa thậm chí còn sống trên xác của đồng loại vừa nằm xuống cho chúng. Chúng cho rằng đó là quyền của kẻ mạnh do tạo hóa ban cho, khi chúng vượt qua được cái chết bên cạnh bạn của chúng phải nằm xuống.

Khi loài ruồi mang não trạng con người, gọi là Ruồi- Người thì chúng đã làm bao nhiêu điều mà cả con người cũng không làm được. Chúng kể công rằng, mùa thu năm 1427, nhờ chúng bu dày đặt trên mắt mũi Liễu Thăng, làm cho tên giặc Tàu tối tăm mặt mày, giúp cho Lê Sát và Lê Nhân Chú chém bay đầu tên xâm lược trên núi Mã Kỳ nơi ải Chi Lăng lịch sử. Cũng như, chúng hân hoan tiết lộ một “bí mật”, trong cuộc đối đầu lịch sử giữa hai mươi vạn quân xâm lược Mãn Thanh và nghĩa quân Tây Sơn mùa xuân năm Kỷ Dậu, chính lũ ruồi làm cho quân xâm lược mất ăn mất ngủ và cuối cùng, Tôn Sĩ Nghị sợ giống ruồi mà phải chui vào ống đồng trốn về Tàu!

Chúng còn hiêu hiêu tự đắc mà nói rằng chúng không hề sợ một tên độc tài khát máu nào, không ai dám thở khi ở bên cạnh bọn này, nhưng chúng thì tha hồ nhởn nhơ bay lượn, đã từng xả thải vào thức ăn của Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, Sadam Hussen, Kim Jong Un…, và khi bọn này chết, chỉ có lũ ruồi mới có thể chui được vào quan tài mà phóng uế hay truyền giống lên những cái xác đầy kinh tởm ấy mà thôi. Kể ra thì không ai làm được và có thể lập được những công trạng vĩ đại như bọn Ruồi – Người này.

Nhưng nếu Đấng Sinh Diệt ủng hộ cho một cuộc đột biến phi nhân, biến ruồi thành người, gọi là Người- Ruồi, những con người, nhưng có gen và não trạng của ruồi, dù đó là ruồi- lính- đen Hermetia Illucents mà các nhà khoa học ở trường Đại học Imperial College of London phát hiện, thì quả cũng là một tai họa cho loài người.

Loại Người- Ruồi xuôi theo bản năng trần trụi phi nhân và ăn bẩn, chúng không từ bỏ thứ gì mà không ăn, không từ chỗ nào mà không ăn, bất kể đêm hay ngày, mùa hạ nắng cháy hay mùa đông rét mướt giá băng. Chúng ăn trên những Đền Thiêng Miếu Cổ cha ông, chúng ăn trên những cánh rừng không bình yên, những cánh đồng cháy nắng, những dòng sông cạn kiệt, những biển cả thét gào, những ốc đảo xa xôi cô độc, những làng quê xơ xác, những con phố tủi hờn. Chúng ăn trên thân xác của những cụ già tay run tai điếc, những mầm non khô héo tuổi thơ, những bơ vơ của thiếu phụ vừa mất chồng nơi chiến địa, những thân xác mục rữa không áo quan, trên những lang thang của ma trơi đồng loại, trên hiện tại mỏi mòn,chúng ăn trên tương lai không còn sinh khí. Chúng bu ăn tất cả những thứ tồn tại trên cái làng khốn khó này.

Ông trưởng làng thì nói rằng trên trái đất này, không chỗ nào là không có ruồi, đâu phải chỉ có làng Đa Đa, nhưng nhà Viết Sử Trên Đá lại nói rằng không thời nào làng Đa Đa lại nhiều ruồi như bây giờ, và ông trưởng làng cũng là loài ruồi biến đổi gen.Sự thật ở chỗ nào, dân làng Đa Đa chỉ còn biết nhìn lên tảng đá cao nhất của ngọn núi linh thiêng của làng là Núi Bà để chờ đợi câu trả lời.
SG 23-11-2014

10 thg 9, 2015

Những Dấu Chân Trên Sóng


           
[
I]   Chỉ Là Một Ngẫu Nhiên Vô Thỉ Vô Chung

5, Có Phải Em Là Tất Mệnh Nhị Nguyên

phải chăng bàn tay tất mệnh
đã sờ vào hòn đá cuội dưới đáy của dòng suối uyên nguyên
chảy vào tim em,
chảy qua trần gian,
tội tổ tông lại vướng vào loài nơ-ron xám
vì Chúa lại đem trái cấm
treo nơi vườn Địa Đàng
em đưa tay mở cho dòng suối thời gian cuộn chảy
lên một mảnh hình hài từ thuở sơ nguyên,

sao nàng lại tìm lá để che thân
thể xác em là tuyệt phẩm của thế gian,
lung linh muôn ngàn phép lạ,
giữa trời đêm,
duy nhất vầng trăng khai mở
khối óc con tim bùng vỡ
ai ngờ giây phút ấy, nhị nguyên

Không đâu,
trong dòng chảy của uyên nguyên
từng hạt lửa của Big Bang,
đã có sự phân chia hạt và sóng,
đó là mầm sống của nhị nguyên
ai biết được đó là như nhiên hay là ý đồ của Chúa,

Rồi đến ngày Socrate xé đôi mảnh lụa
“ khai sinh một bi kịch”*
của Hy Lạp khai nguyên và duy lý
thương cho buổi bình minh của huyền thoại và thi ca
chết trong đầu của Aristote
hai mươi mấy thế kỷ
kẻ thắp lửa cho tư tưởng Tây Phương
giết chết Homère và Hésiode
cùng lịch sử các thần minh
đẩy nhị nguyên đến bến bờ sinh tử
từ phusis thiên nhiên triển nở nguyên sơ
đến phusis vật lý hững hờ xơ cứng
từ Địa đàng đến trần gian
là những bước chân của loài nơ-ron xám
thế gian ảm đạm,
người đã quên nguồn cội
đã quên dòng sông thi ca và thần thoại
đau thương còn chảy mãi đến vô cùng…

* Lời của triết gia F. Nietzsche

Ôm Chặt Huyền Không


thơ Kiều Giang


mơ hoang
rụng xuống giang đầu.
thây trôi về tận
mắt môi cội tình,
vặn chi
những phiến âm buồn,
rơi vào
nguyệt lạnh tần ngần dáng sương,


Đành thôi
lấm bánh bụi hường,
đành thôi
giấu nửa cánh hồng vào đêm,
kinh cầu mấy độ, thưa em,
ngày xưa còn vọng
cuối thềm nguyệt hoa,

Bây giờ
khép mở canh tà,
huyền không ôm chặt
cũng là huyền không

Anh Vẫn Đưa Em Về Tận Cuối Chân Trời

Thơ Kiều Giang


Những cánh gió đầu thu
thổi qua bầu trời rực rỡ cúc vàng

chất đầy nỗi sầu thiên cổ. 

Em là ẩn số muôn niên
khóa chặt hồn anh giữa bến bờ hoang thức

còn chút âm thanh vọng từ cõi nguyên sơ,
em đã cho anh để chuẩn bị cuộc trở về. 
 
Anh sẽ thoát khỏi bến mê của những nụ cúc vàng
rắc qua trần gian mơ màng lận đận
xin bàn tay em có cởi cho anh thân phận làm người, 
 
Trái tim em chất đầy những cành hoa tươi,
buổi sáng em ban phát cho vầng trăng đêm qua  sót lại ở cuối chân trời,
để rồi hoàng hôn em lấy đi,
chỉ còn những chùm hoa dại khép cánh ở ven đường.
 
Em dịu dàng ban phát văn chương
cho cõi vô thường hư ảo,
đứng nhìn  cơn bão thổi qua hồn ai,  

mùi Oải Hương rực nức sớm mai,
em đã đem chôn vào mây hoàng hôn lãng đãng.
 
Thôi em,dẫu trăng vơi biển cạn
anh vẫn đưa em về tận cuối chân trời.
  

9 thg 9, 2015

Thần Rừng và Những Bụi Gai


       thơ Kiều Giang

Thần rừng nói với ta
rằng lão chẳng thích những rối rắm của những sinh linh mà lão cai quản

Lão không thích những dòng thác cứ  gào thét đêm đêm sau những cơn mưa xối xả suốt mùa đông, nhưng tay lão chẳng thể che nổi bầu trời,
lão chẳng thích dòng nước kia lại đổ ra khơi vì lão cũng chẳng ưa gì mùa khô cạn, những ngày nắng hạn và lão chẳng có thể làm mưa.

Lão chẳng thích những bóng cây cao và những bụi gai rậm rạp vì chúng đã chắn những lối đi, nhưng lão không thể chặt hết một rừng cây từng ngày vươn sức sống.

Lão muốn điều khiển bầy thú rừng đi rông, không tuân theo trật tự của lão, nhưng lão lại không thể thay thượng đế kiến tạo muôn loài.

Từng đêm lão mệt nhoài trong giấc ngủ vì tiếng vượn hú và loài chó sói tru đêm, nhưng lão lại không thể bắt loài chim hót, loài sơn ca lại cứ hót trong bình minh.

Lão không thích loài hoa nở đêm vì hương thơm lại phí hoài khi lão đã triền miên trong giấc ngủ, nhưng lão không thể ngăn loài hoa chỉ hé nụ giữa trời xanh.
Lão nổi điên về những bước đi của tồn tại, mãi mãi tự do.


5 thg 9, 2015

Người Đi Tìm Bóng

   
         Truyện ngắn Kiều Giang


một đêm mồng hai Tết, hắn thấy một con ngựa ô, không biết từ đâu
xông vào nhà hắn, hất tung cái kính cổ treo trên tường, lồng khung gỗ mun bóng loáng, được tổ tiên hắn truyền lại từ nhiều đời, cái kính vụn vỡ, hắn lặng câm chết điếng, mấy ngày liền bỏ ăn, bỏ làm, mặt thất thần ngây ngây dại dại, quanh quẩn mãi trong nhà, không nói với ai một lời,
bầu trời như tối sầm, những vầng mây đen hoang dại như cứa lên thân phận hắn, mặt đất run cầm cập, không hiểu sao, hắn lại lẩm bẩm “ thế là hết”, và con ngựa hoang cũng đã mất dạng vào bóng đêm, ma quái huyễn hoặc,


người ta lại thấy hắn mặt cúi gầm, nhặt từng mãnh vỡ, không sót một mảnh nào, cho vào một chiếc túi vải, đem cất trong buồng riêng, khóa chặt cửa, có người cười, bảo là hắn điên, cất làm gì, sao không đổ phứt đi, rồi mua cái kiếng khác, hắn im lặng, lạnh lùng, chỉ đưa mắt xa xôi,

một ngày, bất ngờ, người ta thấy hắn trải một tấm khăn lụa trắng, mới tinh, mà hình như hắn đã cất giữ từ lâu lắm, lên chiếc bàn của bộ trường kỷ chạm xà cừ lấp lánh, cha hắn truyền lại cho hắn, hắn dán từng miếng kính vỡ lên chiếc khăn lụa rồi ngồi thừ người ra, không biết hắn thấy gì trong những miếng kính vừa ráp lại, chênh vênh, nhăn nhúm, lỗ chỗ những khoảng trống, có lẽ, may ra còn thấy được cái bóng chập chờn của hắn, vì tấm kính trước khi vỡ, cũng đã úa mờ,

đêm hôm sau , hắn không ngủ, vào phòng riêng, đóng chặt cửa, treo tấm lụa lên tường, tĩnh tọa trước ngọn nến trắng, đăm đăm soi bóng mình trước chiếc kính mà hắn vừa chắp vá, ráp lại, hắn giật mình thấy hàng ngàn chiếc bóng của hắn hiện lên những mảnh kính vỡ, nhưng tất cả đều lộn ngược, tất cả không còn theo một trật tự nào cả, râu tóc hắn bỗng chốc trắng như mây, đang bị thổi tung trong bầu trời đầy giông bão,  nỗi buồn ẩn sâu vào đôi mắt, ánh lên niềm khát vọng xa xôi, bí ẩn một huyền ngôn, mà chính hắn cũng vô cùng kinh ngạc, có điều lạ hơn là chi chít những con chữ bám đầy lên người hắn, không tạo thành một câu chữ nào mà hắn có thể hiểu được, một thứ mật ngôn đang bám theo hắn, hắn bất lực, không thể giải mã, hắn thật sự không hiểu, cái xác thân hắn đang ngồi đây và cái bóng trong từng mảnh gương kia, cái nào là có thật, hay cả hai đều thật, hay cả hai đều ảo, tâm hồn hắn trở nên bấn loạn,
nếu như hắn không có đôi mắt, con ngựa ô không làm vỡ chiếc gương soi của hắn, và hắn không ráp lại chiếc kính vỡ thì có lẽ hắn không phải đứng trước nỗi  kinh hoàng này,

bây giờ hắn lại cười, nhưng nụ cười chưa kịp mở, lại cũng tắt ngay trên môi, chiếc gương vỡ lại hiện lên cảnh mẹ hắn bế hắn đứng trước gương, lúc hắn sáu tháng tuổi, nhưng tất cả cũng trái ngược, hắn chỉ thấy hình một bà già bế một đứa con nít râu tóc cũng bạc phơ, đứa trẻ nhoẻn miệng cười, háo hức chồm người vào trong gương, như muốn thoát khỏi tay mẹ…, hắn ngậm ngùi như muốn níu lại thời gian, mà hắn biết rõ là hắn bất lực, hắn nhắm mắt,

khi hắn mở mắt ra, một cảnh tượng kỳ bí lại diễn ra trước mắt hắn, bất giác hắn òa khóc, khóc ngon lành như trẻ con, khóc như chưa bao giờ được khóc, thèm khát khóc, nước mắt hắn như từ suối nguồn vô tận, thê thảm, chua chát, cứ tưởng rằng đó là cảnh đưa tang mẹ hắn, vì quá thương mẹ nên hắn đã ứa máu con tim, nhưng không, đó là một ngày vui nhất đời hắn, một đám cưới,

lạ thật, nếu như đám cưới ngày xưa của hắn tưng bừng rộn rã sang trọng bao nhiêu thì cảnh hôm nay trong gương, lại hiu hắt, tiêu điều, cùng cố bấy nhiêu,

hôm ấy là một buổi sáng cuối đông, đầu xuân, trên nền trời trong xanh, những cánh én đã làm cái bổn phận mà đất trời đã giao cho chúng, chiếc xe hoa lướt nhẹ trên đường rộn rã tiếng chim, chú rể dìu cô dâu trong tiếng pháo giòn tan cùng tiếng vỗ tay chào mừng của hai họ và bạn bè,
cả không gian và thời gian như hoàn toàn thuộc về hai người, đêm ấy họ leo lên thiên đàng tình ái không cần mượn thang của chúa trời,
nhưng sao hôm nay lại là một ngày mưa dầm, quan cảnh thê lương tiêu điều, chiếc xe hoa lội nước trên đường, những cành hoa gắn trên xe sũng ướt, rũ rượi tả tơi, bầu trời mây đen vần vũ, hình ảnh đôi uyên ương chập chờn mờ nhạt, nhăn nhở, nức nẻ,
hắn lại thấy bão tố nổi lên nơi hang động yêu đương, đèn hoa ngậm ngùi sương gió, hắn bắt đầu một đoạn đường đời tàn lụi ái ân, nhìn vào tấm gương vỡ, hắn lại khóc, hắn lẩm bẩm trong đầu “không, không phải, nhất định không phải đám cưới của ta”,

những mảnh gương vỡ lại tiếp tục hiện về những hình ảnh ngược, người ta cắm đầu xuống đất để chém giết nhau, nhưng máu lại cứ chảy lên trời, bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm, máu và lửa lại phủ lên đời hắn, nhưng thật kỳ lạ, máu và lửa lại không nhuộm đỏ cũng không đốt cháy được những con chữ cứ bám chặt theo hắn, hòa vào máu của hắn, lại một lần nữa, hắn cảm thấy bất lực trước số phận,

hắn thấy mình cứ bước đi trong gương về phía trước, mặc cho máu và lửa vẫn cứ đuổi theo hắn,
đêm ấy hắn ngất đi trước tấm gương, bên cạnh ngọn nến trắng vẫn còn đang cháy, như muốn thắp sáng cái thân phận hắn lên những mảnh gương vỡ,
         Sài Gòn 5/9/2015


27 thg 8, 2015

Người Đàn Bà Và Đứa Con Hoang Trong Bụng


                         Truyện ngắn KG

Người đàn bà dáng sừng sững như núi. Đêm nay,

một đêm mùa đông, bầu trời không trăng sao, chỉ

có những giọt mưa như còn nuối tiếc một thời nào


 đó vẫn chưa nhòe trên trang sử của Nhà Viết Sử 

Trên Đá của làng Đa Đa, Còn làng Đa Đa vẫn còn 

chói sáng trên bản đồ mà ai đó đã vẽ rất lâu về 

những dấu chân của loài đứng thẳng đi qua.
  
 Người đàn bà trong bộ quần áo xanh màu 


núi rừng, loang lỗ những vết bom đạn của thời 

gian, dáng khắc khổ in đậm dấu ấn của

những 
cuộc tranh giành oan khốc của lũ săn vàng và sọ người đi qua cuộc đời bà.“ Hỡi người mệnh phụ dáng thiên sơn, giữa đêmđông thanh vắng, có điều chi oan khuất, mà bà đến đây để gặp ta,?”, 

Nhà Viết Sử 


Trên Đá của làng Đa Đa bạo miệng hỏi .


-“ Chẳng phải đâu xa, ta là linh hồn của làng Đa
Đa này, ta tồn tại trên từng thân cây, ngọn cỏ, trên từng bến nước dòng sông, trongtừng đền thiêng miếu cổ, trong vĩnh viễn của những ngày xuân
nắng ấm nở hoa và trong bao mùa đông trụi trần
buốt giá, ta đã chịu biết bao tủi nhục và vinh quang của làng Đa Đa, ông lão viết sử kia, ông không nhận ra ta sao?”
Rồi người đàn bà cất tiếng hát: “
Trong mênh mông của hiện hữu, Làng Đa Đa ta là một thứ vĩnh cửu của tạo tác. Người ta đã đem lịch sử làng Đa Đa gửi lên trời…”
“ Thì ra là vậy, bọn mắt thịt chúng tôi, làm sao nhận ra linh hồn của những dòng sông, của những ngọn núi, của biển cả mênh mông của làng Đa Đa. Hỡi thần nữ của làng Đa Đa, bà muốn ta viết những gì mà bà cho rằng đá trên rặng Núi Bà của làng Đa Đa chưa kịp ghi?” 
“ Này, Nhà Viết Sử Trên Đá của làng Đa Đa, ông hãy lật hết những tảng đá trên rặng Núi Bà của làng Đa Đa xem thử, ông đã ghi cái thời mà bọn mặt trắng lông ngực đem cái đèn chúc ngược và con tàu sắt đến chiếm làng Đa Đa, hay chưa?”
-“ Thưa rằng việc ấy chúng tôi đã ghi rồi, hòn đá ghi giai đoạn lịch sử bi tráng ấy của làng Đa Đa được đặt gần cái đỉnh cao nhất cùa Núi Bà, nắng mưa bão tố vẫn không thể xóa nhòa những lời thề của dân làng Đa Đa khắc sâu vào đá”, Nhà Viết Sử Trên Đá của làng Đa Đa cả quyết.
- “ Nhưng hình như ông quên một chi tiết quan trọng trong giai đoạn lịch sử đó là, có một bọn mặt trắng khác, hình dạng giống bọn đi trồng dân, lan tràn khắp mặt đất trong thế kỷ u buồn, nhưng tâm địa lại khác hắn, hay nói cho đúng hơn là bọn chúng mang theo một thứ học thuyết cho rằng mọi thứ trên trần gian này đều do cục đất, hạt gạo và cái súng quyết định, chúng theo bước chân của những kẻ tự xưng đi tìm cơm áo cho làng Đa Đa, bọn chúng cũng có mặt trên cái mảnh đất Đa Đa máu lửa, và chúng là bọn xâm lược bằng sách, chúng cổ vũ cho một thế giới đầy máu và nước mắt, một đêm trung thu, bọn chúng làm cái việc truyền giống cưỡng bức đối với ta, ta đã phải mang giọt máu oan khiên của chúng”
- “Đó là điều bí ẩn của lịch sử, Bà không nói ra thì làm sao tôi biết được. Nhưng  từ  ngày ấy đến giờ, đã non thế kỷ, kẻ viết sử lên đá như tôi, chẳng thấy nữ thần hạ sinh một đứa con mắt xanh hay mắt đen nào cho làng Đa Đa. Và làng Đa Đa còn mãi chìm trong đêm dài của chết chóc, người ta đã thay cái bất hạnh này bằng thứ bất hạnh khác, thay nhà tù này bằng một thứ nhà tù khác ?”
-“ Đó…, đó mới là chỗ mà đã gần trăm năm qua, ta đã phải cưu mang nỗi đau đớn đến cùng cực, đó là cái hoang thai, không cùng dòng máu với ta, nó không chịu chui ra khỏi người ta, nó lại chịu sự điều khiển của một bọn ngoại lai, càng ngày nó càng tồi tệ, nó dùng ta làm đất sống, mỗi ngày ta càng xanh xao gầy mòn, tất cả những mầm sống khác trong ta đều bị nó tiêu diệt, nó còn muốn dâng ta cho bọn hậu duệ của tên mặt trắng đã chết yểu từ lâu rồi”
- “ Như vậy cái chi tiết lịch sử này, nữ thần của làng Đa Đa, muốn tôi ghi lên đá của Núi Bà thế nào?”
- “Thì ông cứ ghi trên hòn đá cao nhất của Núi Bà rằng Nữ Thần của làng Đa Đa, lỡ mang thai bọn dị giáo, đứa con hoang không chịu ra khỏi bụng mẹ, đã phản bội, đan tâm làm tôi đòi cho bọn cướp đang chực chờ. Và ông hãy hát lớn dùm tôi, cho con dân làng Đa Đa nghe câu này:
“Những tảng đá của Núi Bà , ghi chi chít lịch sử oai hùng của làng Đa Đa trên đá, đang muốn nghiền nát những rác rưởi đang trôi lềnh bềnh trên dòng sông lịch sử Đa Đa ”

          KG 28-9-2014

20 thg 8, 2015

Bóng Đêm Tật Nguyền

      Kiều Giang

hãy trở về nơi đã bắt đầu

hỡi bóng đêm

dù đó chỉ là điều bắt buộc,

những ánh đuốc tắt ngấm trong bầu trời

trong lòng chú chim họa mi

vẫn thường hót nửa đêm,

tiếng sáo diều từ dòng sông

chôn vào ký ức,

loài sâu nửa đêm vẫn thức

chờ ánh sao,


trên đồi cao

thi nhân tìm về hố thẳm

đôi mắt cạn khô sa mạc nhìn vào hư vô

đi tìm mật ngôn

của ngàn năm lặng im và cuồng nộ

sóng sánh cô đơn

bàn tay hiu quạnh níu đám mây vô tư bay qua trần gian

chứa đầy trắc ẩn


những vũ điệu điên cuồng

của vinh quang dối gian quyền lực

tạo nên mùa hỏa ngục

trên bàn tay thượng đế ngủ quên

và những lặng câm dưới mặt trời

mơ ngày hồi sinh,

 không chịu ngủ


trong bóng đêm tật nguyền.
 

16 thg 8, 2015

Vào Cuộc Lưu Đày

VÀO CUỘC LƯU ĐÀY
    Kiều Giang



Đem thân

vào cuộc lưu đày,
nay về giữa chợ
đời bày cuộc vui?
thu đông xuân hạ ngậm ngùi,
mỏng môi trần thế
chịu lời đa đoan



Người đi
theo mấy nẻo đường?
Ta về
góp nhặt vô thường
gọi tên,
bao giờ
nắm được tay em,
nằm mơ
sỏi đá
khát thèm
còn nguyên

Mai kia
hồn có nghe buồn
thì xin tìm đến
cội nguồn xa xăm
Thôi đành
nhốt nguyệt vào trăng
Thôi đành.
Bóp chết trăm năm.
Thôi đành!

Tiếng ai
gọi giữa vô cùng,
rủ ta uống cạn trăng vàng
thâu canh,
mốt mai
mộng thực
phiêu bồng
lần tay theo dấu
Sắc Không cõi này... 

11 thg 8, 2015

Xin Trở Về Với Tiếng Hát Dòng Sông


Kiều Giang
Ta không lạnh
dưới bao tầng băng tuyết
Tìm về với em,
hỡi tiếng hát dòng sông
Ta đã vượt qua bao tầng địa ngục
Theo loài người,
ta quỳ gối dưới chân em


Em là dòng suối tinh khiết mà ta đã uống
Em là chim sơn ca,
sáng nay hót điệu vô thường 
Em là khu rừng thẳm
đưa ta đến muôn phương
Ta chết đuối
giữa hồn em trinh bạch


Lòng bão tố lâu rồi,
ta chưa chết
Làm loài thức đêm
ta gặm nhấm cô đơn
Rồi đứng giữa bình minh
ta hát
Trên đồng cháy khô,
ta gieo hạt trái tim mình
9/8/2015

6 thg 8, 2015

Trường Ca NHỮNG DẤU CHÂN TRÊN SÓNG

[I] Chỉ Là Một Ngẫu Nhiên Vô Thỉ Vô Chung

4,  dấu chân của loài có nơ-ron xám

“ Năng lượng của tình yêu”
người nói gì hỡi Teilhard De Chardin,
người con của Chúa,
sao người đã chối bỏ
bảy ngày đêm,
để đi theo Darwin
bảo rằng Chúa cũng sinh ra từ bông hồng lửa
Big Bang

Hỡi Darwin,
người cũng sinh ra từ cát bụi
sao người lại nói rằng hàng tỉ năm
cô độc hàng tinh xanh
hình thành lớp thú
Teilhard tìm ra cây- cự- sống của muôn loài

Ta yêu loài người
cho đến bây giờ còn đơn độc
giữa muôn trùng tử sinh
hình như ai đã bỏ quên trong đôi mắt Chúa
một bông hồng lửa,
giữa lạc loài ta vẫn kiếm tìm em,
dấu chân
loài nơ-ron xám,




4 thg 8, 2015

Người Về Trong Nắng Thu




       Kiều Giang
1.
Tháng bảy sợi mưa óng mượt
hanh vàng chiều nắng nhấp nhô
mùa thu bắc cầu ô thước
dòng sông cười đón người về

Gió hát đường vui mở hội
mắt em hun hút trời sao
hàng cây chiều thu đứng đợi
hoa vàng cuối phố xôn xao

Em về hương thầm trong áo
đọng vào sóng sánh thời gian
tóc thơm bao mùa lưu lạc
em đừng mang gió đi hoang

Anh đứng nhìn em – mắt bão
dáng mây tha thướt nhuộm đường
trắng cả nhớ thương huyền ảo
bàn tay níu áo vô thường

Ru người miên man quán trọ
“ tóc mai sợi vắn sợi dài”
xin người cho ta mắc nợ
mưa ơi đừng lấm gót hài.
2.

Em đi chiều xưa biển động

mắt xanh dậy sóng lòng anh

hoàng hôn sau đồi rơi lạnh

tóc tơ ngược mấy dặm trường



Sáng nay em về với sóng

dịu dàng ve vuốt dòng sông

áo em ngàn năm xanh mộng

ru anh chết đuối giữa dòng


Gió bay tóc người hờn dỗi

đưa tay anh níu tơ trời

vết bầm ngày vui vô tội

làm sao ta biết hỡi người ?


Em cười chao nghiêng nắng sớm

dòng sông đứng lại đợi chờ

con sóng vờn trong trí nhớ

yêu em áo tím dại khờ


Ta hôn vàng thơm trời mộng

suối reo bồng đảo đê mê

hoa nở non cao lồng lộng

đào nguyên vịn gió đi - về.

25/7/2015