Thơ KIỀU GIANG
Gọi người
từ cõi mênh mông
Mưa qua phố núi
bềnh bồng tương tư
Tình xa
ướt sũng thực hư
Chìm sâu lối vắng
trăng mơ cuối đường
Phố khuya
đếm bước tần ngần
Áo đêm hương toả
dấu chân nhớ người
Người về ướp mộng
mây trôi
Xa xăm mắt biếc
khóc đời rưng rưng
Trăm năm
hương toả ngại ngùng
Đá vàng dành đó
muôn trùng nhớ em
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét