chuyển ngữ : Diễm Châu
từ NHẬT KÝ BEYROUTH:
4
Tan đi niềm xác tín mà tôi đã sống
tan đi những ngọn đuốc khát vọng của tôi
tan đi những gì đã có giữa tôi và những khuôn mặt soi rọi
con đường thiên cư của tôi
tôi bắt đầu lại
tôi dạy cho những khúc xương tiên tri của mình
cách thì thầm, cách cất cao giọng và lại hạ xuống
trong không gian nguyên thủy, nơi cồn cát ngầm của bản
tự mẫu.
Có lẽ sẽ tới một thời mà người ta cho phép tôi
được sống như điếc, không tiếng nói
và có lẽ người ta sẽ để cho mi bập bẹ: chết
sống, hồi sinh;
xin chào các người.
9
Mỗi ngày
anh ta đi trước mặt trời để nhìn xem từ cửa sổ
những đóa hoa chào đón ra sao
sự tiến tới của hừng đông.
12
Một kẻ giết người băng qua không khí của thành phố
bơi trong vết thương
vết thương của hắn như một sụp đổ
nhân danh hắn lắc mạnh – bằng chính sự xuất huyết
của tên hắn –
tất cả những gì bao quanh chúng tôi...
những ngôi nhà từ bỏ các vách tường
và tôi không còn là tôi nữa.
13
Cây cối nghiêng mình để nói vĩnh biệt
Hoa nở và kiêu hãnh vươn mình buông rủ những chiếc lá
để nói vĩnh biệt
những con đường tựa những hầm trú ẩn giữa ngôn từ và
hơi thở nói vĩnh biệt
một thân hình phủ đầy cát, ngã xuống trong lúc lang thang
để nói vĩnh biệt
những trang giấy si tình của tập vần, của mực và của các
nhà thơ nói vĩnh biệt
và bài thơ đã nói vĩnh biệt.
14
Bản thân tôi tự mâu thuẫn với mình
tôi thêm vào cuốn từ điển của tôi
rằng tôi không còn thuộc về ngôn ngữ của tôi nữa
rằng miệng tôi không bao giờ
là miệng tôi
ôi những bông lài của những cuộc tàn phá, ôi bông hồng máu!
15
Sau khi bài thơ đã xé nát áo quần của ngày tháng
tôi mời gọi gió và chỉ đường cho gió
để những ngón tay gió trở thành
những mũi kim
và để gió đính liền không gian với thời gian còn lại.
16
Phải
giấc mơ của tôi có quyền bỏ phế thân xác tôi
và thân xác tôi có quyền phản bội sự mất ngủ,
sự mất ngủ vẫn ám ảnh nó.
17
Tôi kêu gọi chó sói
để nó tẩy rửa tấm gương
của những con cừu đã quên hình ảnh chúng.
18
Ai sẽ chỉ cho tôi vì sao
vì sao sẽ cho tôi mực để viết ra đêm tối của tôi?
20
Người ta đã khám phá ra có những người trong những bao bố:
người thứ nhất không đầu
người thứ nhì không tay không lưỡi
ngưới thứ ba bị siết cổ
và những người khác không tên
— bộ mi điên rồi sao? xin đừng bao giờ
nói tới chuyện đó.
22
Tôi bảo: đó là đường về nhà tôi – gã nói: không
anh không được qua, và gã nhấc cây súng...
thực ra, trong mỗi khu phố tôi đều có
những người bạn và mọi mái nhà của thế giới.
24
Không một con đường nào dẫn tới nhà hắn – tình trạng thiết quân luật,
các đường phố là những bãi tha ma –
xa, thật xa bên trên mái nhà hắn
một vầng trăng ngây ngốc tự treo mình
trên những đường dây của bụi.
29
Hắn đã đóng cửa lại, không phải là để xích xiềng những niềm vui
mà để phóng thích nỗi buồn của mình.
31
Người ta đã ném nó xuống hố, người ta đã thiêu nó
Đó không phải là một kẻ giết người mà là một đứa trẻ
... đó là một tiếng nói
nhảy múa và cất lên cùng với ngọn lửa,
leo mau những bậc thang của không gian...
từ nay nó ở trên không trung
như một ống tiêu bằng sậy.
32
Hắn đã đào thoát nhóm người
những lời đồn thổi và những đam mê –
kẻ cô độc tàn úa
mà một bông hồng không còn nữa đã quyến rũ
bằng mùi hương.
33
Hắn không thấy mây cũng chẳng thấy lửa –
suối nguồn, suối nguồn sẽ từ đâu vọt ra?
phải chăng hắn sẽ mãi lê chân trong chữ nghĩa
và đuổi theo đoàn lũ sự vật?
35
Những lời nói tụ thành mây
thoát ra từ thây ma của các nhà tiên tri
và phủ kín bầu trời.
36
Tôi chờ cho cái chết một đêm kia sẽ tới
đặt trong đôi cánh tay nó
một bông hồng
đã kiệt lực vì bụi bặm đầm đìa
vừng trán hừng đông
đã kiệt lực vì những tiếng thở dài của mọi người.
39
Một vì sao đã chìm vào máu –
vũng máu mà một đứa trẻ gợi ra
với bạn bè:
trên trời chỉ còn những cái lỗ
mà người ta kêu bằng sao...
46
Sa mạc / biển
và chứng nhân thất lạc của tôi
tôi mê sảng như kẻ bước trên những khúc xương của mình
... tôi người chứng – ôi trái đất của chúng ta
bị vùi chôn dướI tất cả những nhà tiên tri ấy
những kẻ dồn đống trên mình nó.
47
Họ ngã xuống — trái đất là một sợi khói
và tôi linh cảm thời gian theo chân nó sẽ bước vào đám rước...
ước vọng của tôi ở đây và lúc này: lang thang
nỗi phiền trách của tôi: hồi kết thúc
không bao giờ kết thúc...
họ ngã xuống — tôi không muốn một bắt đầu khác.
49
Tôi là kẻ một sa mạc đã tạo ra — những đàn thú hoang
trong các giấc mơ của tôi đều có gạc bằng cây cọ,
thật hão huyền khi chơi súc sắc với trăng, du hành trên
một tấm thảm bằng lụa
thật hão huyền khi tin ở những lời tiên tri
của mối ngờ-mãnh điểu của tôi
cũng như ở những lời hứa hẹn của những cuộc tàn phá
ôi thơ, kẻ đánh ngựa điên cuồng hãy đưa ta đi – hãy đưa
chúng ta đi
để vượt qua cái chết của chúng ta
để nhìn thấy và ngợi ca những gì sẽ tới
để có mặt vào lúc hừng đông của thi khúc đầu tiên.
tienve.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét