Anh biết em từ thuở mười lăm
Đưa tay anh hứng đóa hoa rằm
Đâu ngờ xuân đến Trăng em Nguyệt
Trăng Nguyệt cùng chung một chỗ nằm
Anh nhớ em từ thuở đôi mươi
Chiều rơi trên đôi má em cười
Câu thơ em ủ trong khăn áo
Người về chia nửa mộng đôi nơi
Năm ba mươi tuổi em theo chồng
Anh về lặng lẽ vén mây trông
Trên cao em dệt màu thơ tím
Vì biết người xưa vẫn ngóng trông
Năm nay em đã bốn mươi rồi
Vần thơ em dỗ giấc cho người
Anh về đọc lại dòng thơ tím
Tím cả chiều hoang ! Em biết không ?