Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 12, 2016

Cơn Lốc Đỏ Trên Thành Moscow



Thơ Kiều Giang

Giết người và nói láo là hai anh em sinh đôi
dưới gầm trời đang ôm những kẻ tự thấy mình thay Chúa để ban phát cơm áo và Thánh kinh cho kẻ khác.
Những đứa trẻ vừa bước vào lớp một,
đã được dạy cho lòng hận thù, cúi lòn và nói láo,
đã mấy mươi năm rồi, còn lẩn khuất đâu đây hơi thở của bầy chuột đỏ Moscow.


Bạn hãy nhìn cái cằm của Lénin chìa ra ở Quảng Trường Đỏ thì sẽ biết con cháu của ông ta sẽ tráo trở và nói láo giỏi đến mức nào.
Ông ta nói rằng, bạn chỉ cần cầm gươm bước qua các xác người, tiến lên phía trước một bước,
là có thể thấy ngay thiên đường ,
nhưng những cuộc giết chóc trên đất nước Nga
đã đưa hàng triệu người lên thiên đàng,
nhưng họ không thấy Chúa mà chỉ thấy những lá cờ búa liềm
cùng những tên đao phủ.


Ngày Ba mươi tháng mười hai năm một chín hai hai, cái cằm của Lenin đã chỉa tới 14 quốc gia độc lập,
những tín đồ Bolsevic tràn đi sáp nhập những dân tộc bé nhỏ vào quanh cái gọng sắt của Lenin treo lơ lửng trên điện Kremlin. Phải đợi 69 năm sau họ mới được Gorbachov mở giúp cái gông, ngày hai lăm tháng mười hai năm chín mốt, những con chuột đỏ thành Moscow nguyền rủa Gorbachov, chép miệng ngẩn ngơ.


Khi bộ ria mép của Stalin rung lên,
thì ngay lúc đó hàng triệu người tù “khổ sai lương tâm” ở Siberie
gục xuống trong bộ quần áo rách, dưới cái rét 20 độ âm,
và bên cạnh họ là tên lính canh, tay lúc nào cũng lâm le lưỡi lê và súng.
Bốn mươi triệu người dân Nga và các nước Đông Âu hiền lành mở trừng mắt, trước lúc ra đi.
Tháp chuông trên nhà thờ chính thống giáo ở Maskva rung lên tức tưởi từng hồi trong suốt gần bảy mươi năm,

Từ đầu năm ba tám, Stalin đã âm thầm và bí mật ôm hôn Hitler, trong mưu đồ chia đôi Châu Âu và tiêu diệt người Do Thái, trước khi Hitler cho nổ súng, mở đầu cuộc chiến tranh thế giới thứ hai.
Hàng triệu người Do Thái và sĩ quan Ba Lan ngã xuống
những hố chôn người, trước mũi xe tăng.

Sau phát súng lạnh lùng của Hitler tự kết liễu đời mình ở Berlin,
Stalin đặt nhân dân Đông Âu trước mũi lưỡi lê và dưới bánh sắt xe tăng,

Nhưng chủ nghĩa phi nhân bao giờ cũng chết yểu.
Sau gần bảy mươi năm, một phần ba loài người bị đọa đày dưới gót sắt Liên Sô,
Gần cuối thế kỷ hai mươi, Gorbachev đã trả lại bánh mì, rượu vodka, bầu trời xanh và không khí tự do cho dân Nga và các dân tộc chư hầu,
Tiếng chuông giáo đường ở Moscow, Warsawa, Praha…đồng loạt rung lên từng hồi, vang động cả châu Âu,
nước mắt của loài bồ câu nhỏ xuống điện Kremlin,
cả loài người người đứng lặng,

Gorbachov trở thành tội đồ của những tên ngốc và cuồng tín.

Elsin rồi đến Putin thò tay ăn cắp chiếc bánh của Gorbachov,
nhưng chiếc bánh tự do bây giờ đã bị tên tham quyền Putin đầu độc,
Hắn tiếp tục muốn đưa Châu Âu trở lại đặt dưới bánh xích của xe tăng Liên Xô,
Và hắn là tên đồ tể muốn làm Tổng Thống suốt đời…
Nhưng các dân tộc Đông Âu đã từ chối hắn,
Nên hắn điên loạn và cấu kết với Tập Cận Bình, muốn gây nên thế chiến thứ ba.
SG 3-11-2016

23 thg 12, 2016

Chữ Nghĩa Lưu Đày


Thơ Kiều Giang

Đêm qua tôi thấy những chữ nghĩa tôi ngồi khóc
Những chữ nghĩa ấy tôi viết cho vầng trăng đêm không sáng,
để cho tôi còn thấy vẻ đẹp xán lạn của mùa thu,
tôi viết cho những trang sử âm u của một thời mạt vận
được ngợi ca, quỳ gối, dối lừa.


Những chữ nghĩa ấy tôi đã viết cho vẻ u buồn của biển xanh,
những phút giây chết lặng của Trường Sơn,
tôi viết cho bao nhiêu năm đổ máu anh em,
chảy về biển đông để bây giờ trở thành vô nghĩa.


Những chữ nghĩa ấy tôi viết cho lửa cha ông còn giữ ấm quê hương,
lớp rong rêu bám trên thành dã sử cũng hát bài hành ca về cõi vô biên,
cho bờ đá Tây Nguyên ngàn năm thức dậy, chắn giặc thù đang vùng vẫy
ở biên cương,
tôi viết cho ngọn gió lưu vong tìm về tổ quốc.


Chữ nghĩa ấy đã đi qua vùng tăm tối của nhân gian, những kẻ chăn dân thể hiện quyền uy và tội ác,
chữ nghĩa ấy đang quằn quại dưới “ văn minh” của bọn săn người.


Nhưng người quản thủ tàng thư quốc gia bảo rằng chữ nghĩa của
tôi không được viết trên giấy, không được gửi lên trời, không được dìm xuống biển, không được ghi bên rìa của những trang cổ thư, không được theo tiếng chim để được hót vu vơ…
Và chữ nghĩa của tôi phải mãi mãi bị lưu đày.

20 thg 12, 2016

Hương Sắc Ca


thơ Kiều Giang

Ta lãng tử, em hương trầm xuân sắc
cho ngàn năm vằng vặc dấu trăng đi
Em bắt ta hờn, dỗi, bắt ta say
Thân xác ấy nói gì, Đêm huyền thoại ?


Trong đắm đuối, ta thấy hồn tê tái
Em ngàn năm ngự trị một đời ta
Có phải người nhan sắc đẫm hương hoa,
và xiêm áo trổi lời ca diễm tuyệt?


Ta run rẩy bước qua bờ thế tục
Chôn mùa trăng dưới nguyệt đợi tình em
Ta cúi đầu nâng nét ngọc trang nghiêm
Mùa hương sắc sẽ phải mềm sỏi đá


Ta ngây ngất trong hương trầm rất lạ
Trăng đêm này tàn tạ dưới chân em
Ta quỳ nâng tóc rối giữa môi đêm
Chưa hoan lạc, đã thấy mình tội lỗi !


Mùa trái chín, xin người đừng quá vội
Cho ngàn năm mây lãng tử còn vui
Trăng sẽ chết giữa bến bờ hoang dại
Em nguyệt cầm, nhan sắc sẽ lên ngôi...


12 thg 12, 2016

Đôi Giày


Truyện ngắn Kiều Giang

Hắn là thợ đóng giày. Cha hắn sinh hắn ra chỉ thích cho hắn học mỗi một nghề, đó là nghề đóng giày, và hắn chính là sự nhẫn nại vô bờ và sự quyết chí vời vợi của ông ta. Nhưng cha hắn lại nói hắn là loại hàng phế phẩm, là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ông, sau những tháng năm miệt mài đi tìm người kế nghiệp. Ông ta nói rằng, chính cái tính phóng khoáng lêu lổng, bốc đồng văn chương của hắn là tòng phạm làm sa sút truyền thống đóng giày của nhà ông ta. Ông ta đã bắt hắn phải thề trung thành tuyệt đối với nghề đóng giày, ngay cả sau khi đã xuống mồ. Hắn đành phải lừa dối số phận hắn để thốt lên một lời thề mà hắn không biết ông trời có chịu làm chứng hay không.

   Thường thì qui luật của tạo hóa là bất thuần khiết. Nhưng may sao, cả dòng tộc hắn đều đi theo nghề ấy. Ông nội hắn nói, nếu có một đứa con trai trong giòng tộc mà không theo nghề của ông, thì đó là sự phản bội đáng ghê tởm nhất, một sự thất bại thảm thương nhất, mà nếu đã như thế thì không được lấy họ của ông, phải bỏ xứ ra đi, rồi sẽ chết trong cô độc, và hắn cho rằng, không có gì bất hạnh bằng chết trong cô độc, chết không tên tuổi, không giòng tộc.   Lời tuyên bố ấy ám ảnh hắn cả trong giấc ngủ, còn hơn cả lời tuyên thệ trước thánh tổ, vì thế hắn chẳng còn dám khiêu khích số phận.
Đã có một thành viên trong giòng tộc đóng giày ấy bị trừng phạt khi muốn ly khai vì anh ta cho rằng, cái luật của giòng họ của anh là phi nhân, và cái cỡ giày của họ là dối trá. Anh ta bị dắt đi diễu giữa phố phường vì cái tội ăn cắp và phản bội, nhưng nạn nhân thì cho rằng nhất định không phải vậy, có chăng chỉ là sự hoang tưởng của cả một dòng họ.

      Hắn thích mọi người đều phải mang giày của giòng họ hắn đóng, và huênh hoang đó là loại giày cho cả nhân loại. Mua một loại giày khác là sai lầm và dẫn đến ảo tưởng. Cũng giống như đạo Ki-tô nói rằng chỉ có Chúa trời là duy nhất, còn lại chỉ là ma quỷ.
Hắn sắm một cái loa thật lớn đặt trước cửa hiệu, liên tục phát ra những bài quảng cáo. Ai không nghe theo thì hãy làm ngơ đi, chứ nói chống lại hắn thì sẽ có ngày bọn đầu gấu, tay chân của hắn nghiêm trị như tín đồ hồi giáo xử những kẻ dám xúc phạm đến thánh Allah. Hắn nói như thật và cam đoan rằng, chỉ có mang giày của hắn mới được hạnh phúc. Nhưng chẳng có người không công rồi nghề nào đi phản bác hắn, vì hạnh phúc là một khái niệm về trạng thái của tâm hồn mà không ai có thể cắt bớt cho người khác, để chứng minh rằng mình đang hạnh phúc, giống như người ta cắt một chiếc bánh để chia cho ai đó.

         Giày của hắn sản xuất mang nhãn hiệu quốc tế, hắn nói.
Không có hiệu giày nào trên thế giới này sánh nổi với giày của hắn, hắn cho nhân viên quảng cáo ra khắp thế giới không trừ một nước nào. Để gây ấn tượng câu khách, trước cửa hiệu hắn treo hai tấm pa-nô in chân dung to tướng của hai ông tổ của hiệu giày hắn, có lẽ đó là hai gương mặt người Âu.
       Hắn cho biết giày của hắn sản xuất thích hợp với mọi giới,
từ giới thương nhân đến các nhà khoa học, các giáo sư,
đặc biệt là đám công nhân và nông dân, kể cả bọn điếm đàng chính trị, trong mọi tầng lớp xã hội, của mọi nền văn hóa khác nhau.

Hắn còn nói rằng, giày da của giòng tộc hắn đóng, chỉ cần một kích cỡ. Chân lớn hay nhỏ đều mang được, co giãn như một thứ quần áo thun,( như các phát biểu đầu hôm sớm mai của các lãnh tụ), phù hợp với cả nam phụ lão ấu. Cũng như có người nói rằng, có một thứ triết thuyết phù hợp cho suốt lịch sử nhân loại, từ ăn lông ở lỗ cho đến thời loài người chinh phục sao hỏa sao kim, nghĩa là cho mọi thời đại, cho tất cả các dân tộc, và là một thứ chân lý vĩnh viễn, chân lý nằm lên trên mọi chân lý, nhưng lại hoàn toàn như một thứ hàng hóa để xuất khẩu, tức là có thể trao đổi mua bán, nhưng chỉ có điều khác với nàng hóa thông thường, đó là người ta phải dùng súng đạn để xuất khẩu chân lý, cũng như hắn dùng bọn đầu gấu để quảng cáo giày, vừa dụ dỗ, vừa đe dọa. Nếu có ai phản bác kiểu lập luận mang tính cưỡng bức của hắn, thì hắn lại nại đến Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, mà rằng những vị ấy chỉ cầm mấy quyển sách trên tay mà đã đẩy hàng triệu con người hăng hái đi vào con đường chết. Hắn vênh mặt lên, đầy vẻ thách thức.
         Rồi một ngày mùa xuân, hắn thân thiện và háo hức đem tặng cho người bạn thân nhất một đôi giày do chính dòng họ hắn đóng. Hắn gọi là đôi giày vạn năng và hắn hy vọng rằng tình bạn và uy tín của giòng họ hắn nằm trong đôi giày. Người bạn vui vẻ , tự hào nhận và mang đôi giày nghĩa tình ấy. Còn câu chuyện sau đó như thế nào thì hắn lại không dám nói với ai, và hắn coi đó như một bí mật nghề nghiệp.

        Thế là, một cỡ giày có thể mang vừa cho mọi đôi chân, không biết có ai trên đời này tin được không, nhưng đó là một câu chuyện có thật về một giòng tộc, thậm chí họ còn thách thức rằng, một trăm năm nữa sẽ có một triệu người mang giày của họ đổ bộ lên sao hỏa. Ôi, thế giới đa đoan này bao giờ cũng cố tạo ra những thứ sản phẩm, những niềm tin mang tính huyền thoại.
Sài Gòn 13-10-2016

ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận

4 thg 12, 2016

Ru Em Cho Tròn Nhật Nguyệt


Thơ Kiều Giang

Trên cánh võng thời gian
ta ru em vào sắc hương nhật nguyệt
em có nghe, vầng trăng khuya trào huyết những lời ru
trái tim mùa thu lăn qua chiều tím
mùa đông đã ẩn hiện cuối trời


Hãy thắp hồng ngọn lửa tim côi
cho ta hơi ấm trong đêm dài thế kỷ
ta vẫn ôm hoài câu kinh người trinh nữ,
ngồi ru xanh năm tháng cho người


Ta cúi hôn lên vành môi em cổ tích
hát bài thánh ca hoang lạnh giáo đường
trong hương đêm trừ tịch
cánh tay gầy chao cánh võng thời gian


Ta trở về yêu hương sắc của đêm
nơi ấy chỉ có bóng em cùng tinh anh nguyệt quế
trên dòng sông đêm mặt trời rơi lệ
giữa ngăn cách mênh mông…


Biết người có còn giữ lời nguyện mùa thu
để cùng ta băng qua vô thường ảo diệu
sỏi đá hoang vu ngàn năm đứng đợi
trĩu nặng đất trời từng bước lãng du…