Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 9, 2016

Anh Viết Lời Mây Trên Tóc Em - Thơ Kiều Giang




Ngày ấy người đem cả tóc tơ
cho ta làm mộng của đời thơ,
Người làm chim nhỏ trong tay áo,
Hót giữa hồn ta, dáng cổ sơ…


Em sẽ là kinh của ngàn sau,
cho ta ngồi niệm giữa thương đau,
Em thêu hương sắc trên nhung gấm,
Và giấu trong tim nghĩa nhiệm mầu…


Rồi một ngày kia anh hỏi em,
Làm sao pha mực của trời xanh,
Cho anh ngồi vẽ làn mi ấy,
Vẽ tự ngàn xưa, em của anh…


Và nếu như em chẳng hẹn thề,
cho trăng bạc tóc vọng sơn khê
Ngày sau lời biển, em quên mất,
Thì giữa trời cao, anh hỏi ai?


Thôi để anh tô màu ký ức,
Tô trời xanh lên mắt em xanh,
Giữa dòng suy tưởng anh ngồi viết,
Viết những lời mây trên tóc em.
SG 21-8-2016

23 thg 9, 2016

Đôi Mắt Mùa Thu - Kiều Giang



 Ta gõ cửa mùa thu
để tìm đôi mắt em một thời lận đận,
nhưng ta chỉ gặp những cơn mưa,
giăng tận cuối trời,
trên những bước chân của mùa thu bí ẩn.

Em là người đồng điệu cuối cùng
đã bỏ ta và bầu trời, ra đi.
em làm cho mùa thu từ đây,
cũng không bao giờ về nữa,


Chỉ còn những dấu chân mùa thu
hoang vu thế kỷ
khắc lên thiên đường hoang dại
cùng ánh mắt em đọng lại trong ký ức xanh.

Sáng nay có con chim sơn ca,
cố hót một khúc buồn cuối cùng để gửi mùa thu,
cành thông khẳng khiu cũng níu lấy bầu trời,
nhưng mùa thu đã chối từ, mùa thu không về nữa


Tiếng chim rụng vào trí nhớ,
như những chiếc lá cuối cùng,
nhẹ nhàng và hoang lạnh,
như lời thề xưa, em thả xuống địa đàng,

Hình như có tiếng gió lách mình qua rừng thông
như tiếng em
một thời mộng mị,
mà anh cứ ngỡ là tri kỷ
đánh thức hoang vu.

Đêm nay anh lật tung khoảnh mù ký ức,
để tìm những khúc trầm ngày cũ
trong sắc màu huyễn hoặc
của đôi mắt mùa thu …
       SG 14-9-2016



20 thg 9, 2016

Khe Trời

Truyện ngắn Kiều Giang

cả đời hắn là một cuộc đi tìm, đi tìm chiều cao và độ sâu, hắn muốn luôn sống trong cảm thức về chiều cao và độ sâu, hắn không muốn kéo lê cái thân phận hắn trên đất bằng , hắn có cảm giác bay bổng tuyệt vời nếu bên này là đỉnh cao và bên kia là vực thẳm, hắn thích úp mặt vào đỉnh núi, vào khe trời để nghe tiếng suối trong veo, vi vu dưới đáy vực, mà hắn gọi đó là tiếng nhạc trời, những âm thanh huyền diệu làm sao, hắn nói là hắn mãi đợi chờ, đợi chờ bao lâu cũng được, đợi chờ không biết mệt mỏi, vì đôi khi cả đời người, còn không được nghe.

12 thg 9, 2016

Chạy Trốn

Truyện ngắn Kiều Giang

Có lẽ không có ai dám nói là mình có thể định nghĩa đầy đủ, thế nào là sự bất hạnh lứa đôi trong cuộc nhân sinh. Nhưng chắc chắn sẽ có ai đó tự cho rằng, mình có thể đã cảm nhận đầy đủ nỗi bất hạnh đó từ cái hạt bụi nhỏ nhoi ở trọ này. Cho nên, khi mở đầu tác phẩm bất hủ Anna Karênina, Léon Tolstoi đã nói rằng “ Mọi gia đình hạnh phúc, họ đều sung sướng một cách như nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh, họ lại có một kiểu đau khổ riêng”.

6 thg 9, 2016

Vì Sao Người Yêu Ta


Kiều Giang

Vì sao người yêu ta,
Môi em chiều rất lạ
vườn ai lời quyên ca
ngàn năm còn mắc nợ,


lối người về,
ta dõi bóng chim xa.


Vì sao người yêu ta,
hoàng hôn chìm rất nhẹ,
đường em về muôn hoa,
mà sao còn ngấn lệ,


mắt ai buồn,
còn vương dấu thu ba


Vì sao đời chia xa
buồn theo chiều nắng hạ
bàn tay nào hương hoa
bay qua vòm phố nọ,


sầu thương này
về cõi bao la...


Người ơi, đường mây bay
ta mơ mùa phố lạ
đường khuya nào ai hay
mình ta còn đứng đợi


tiếng ai trầm,
len lén một mùa Ngâu.


Đời ta chiều hoang vu
ngồi vơi mùa phố hạ
tình em về thiên thu,
mùi hương còn ở lại,


ta một đời
làm cánh chim côi.


Tìm trong mùa thu xa
áo người thơm rất nhẹ,
vầng trăng về bao la
bờ môi nào rưng lệ


ta lịm dần
trong cõi đam mê


Vì sao người yêu ta,
đêm buông chùng tiếng vọng
dù đời còn chia xa
em về qua lối mộng


từng đêm dài,
người làm gió
ru ta …

SG 13/5/2016

3 thg 9, 2016

Buổi Sáng III


Kiều Giang

Buổi sáng, con chim vẫn vô tình hót gọi bình minh,
vì nó có biết đâu, dưới vòm cây, là những rập rình gian khó,

Buổi sáng, bác xích lô đẩy xe ra đường rất sớm,
vì biết đứa con, hôm qua, bụng đói đến trường,
chị bán báo, chưa biết thèm chữ nghĩa, văn chương,
nhưng cũng mừng, khi nghe Philippine kiện Trung Quốc.


Buổi sáng, anh công nhân ngồi đọc báo, thở than,
vì dọc theo cả chiều dài đất nước
chỗ nào cũng có người Trung Quốc
chiếm giữ trong những công trường,
Formosa gây biết bao nhiêu tai ương,
lại được nhà nước hoàn hơn mười ngàn tỉ đồng tiền thuế.
than ôi, chuyện đời, bể dâu – dâu bể,
tiền cắc bồi thường cho dân, bây giờ trả lại cẩu quan !


Buổi sáng, hai ngàn tỉ tiền thuế của dân,
xây cao ốc rất sang cho quan làm việc,
nay làm sao, nào dân có biết,
lại bỏ tiền ra, xây khu khác, di dời…


Buổi sáng nước mắt lại nhỏ xuống nụ cười,
khi có anh nông dân chế tạo được máy cày máy gặt,
còn lòng tôi lại đau như cắt,
vì biết có ông quan to đòi ăn đút lót,
mới chịu cấp phép cho anh sinh viên khởi nghiệp, giúp đời


Buổi sáng, tôi nghe rụng rời,
quan ngân hàng tham ô chín ngàn tỉ,
hai năm trời, kiểm toán nhà nước đã kiểm tra kỹ.
nhưng không thấy dấu hiệu bất thường(!)
rác đã ngập tới đầu,
lãnh đạo cấp cao có biết giữ kỷ cương phép nước ?

Buổi sáng, đoàn xe thủ tướng nối dài đi vào phố cổ,
trẻ con Hội An tấm tắc trầm trồ,
ông tây mỉm cười ủng hộ
vị đứng đầu của một đất nước “văn minh”?


Buổi sáng, tiếng võng vẫn buông lời cót két trong hồn tôi,
nhưng tôi vẫn mơ những vệ tinh đang bay trên trời,
và những chiếc tên lửa hành trình đi mấy ngàn cây số,
vì tôi biết, thế kỷ hai mốt, mà vẫn còn có kẻ,
đang rình rập bên bờ rào của quê hương.


Buổi sáng, tôi còn mơ một gói xôi,
mẹ cho ngày xưa, khi lòng tôi đói,
nửa thế kỷ rồi, tôi chẳng còn muốn nói,
về những bất công, nhũng lạm, đói nghèo !!

SG - CN14-8-2016


Ngôi nhà hai ngàn tỉ (bên trái) bây giờ không sử dụng được.
Đoàn xe thủ tướng vào "đi bộ" trong phố Hội An.