Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

28 thg 9, 2017

Phù Phiếm Nở Hoa


Kiều Giang

Buổi sáng nỗi buồn
lẩn khuất sau lưng,
nỗi đau chờn vờn truớc mặt,
nụ cuời nhật nguyệt,
xa lắc phù hoa.

Những hạt cát trần gian
nuốt vội,
nghẹn ngào nhìn đỉnh phù vân.

Có hay không,
khói Lô Sơn
chìm vào vô thức,
chân vẫn đưa về phía truớc,
đã bao lần phù phiếm nở hoa.
SG 16-7-2017
Ảnh lấy trên mạng, không rõ tác giả.

22 thg 9, 2017

Ngàn Năm Mây Trắng

Kiều Giang

Em về sợi nắng thêm xanh,
Lời kinh xâu hạt vây quanh tiếng cười,
Như còn hẹn tuổi đôi muơi,
Gừng cay muối mặn bồi hồi đợi em,


Chiều nghiêng nắng gọi chiều nghiêng,
Em thay rừng lá muộn phiền cho anh,
Em về bờ mộng lên xanh,
Tóc tơ lại vắt qua cành chiêm bao,

Ngày vui quên trận mưa rào,
Hình như hoa nắng lẩn vào tóc em,
Câu thơ người rớt bên thềm,
Nghìn xa lụa gấm lại mềm lòng son.

Bây giờ ngày nắng trên non,
Đêm mưa cuối biển, dỗi hờn tóc thơm,
Tay em hương lửa còn nồng,
Mơ xa anh nối mộng gần ru nhau.

Nửa hồn còn lẩn niềm đau,
Buồn kia em cứ bắc cầu sang anh,
Thuyền qua đầu suối, cuối gành,
Ngàn năm mây trắng vây quanh tóc người..
SG 13-7-2017
Tranh lấy trên mạng không rõ tác giả.


Sen Hội Phù Hoa


Kiều Giang

Người về
ngang hội phù hoa,
Đánh rơi
tiếng hát
bên tòa sen tôi,
Mời em,
còn một chỗ ngồi,
Chuyến xe thiên cổ luân hồi về không…
Sg 01-7-2017.
(Tranh lấy trên mạng, không ai đăng ký quyền tác giả)

15 thg 9, 2017

Sự Lầm Lỗi Của Một Con Đường

 
Thơ Kiều Giang

Từng đêm tôi vẫn thuờng nằm khóc khi nghĩ về một con đuờng,
Con đường ấy được người ta treo trên cái miệng loa ở góc phố.
người ta treo trên những bức tường,
trên những làn sóng truyền hình, trên làn sóng phát thanh,
treo trên sự khắc khoải của thời gian,
người ta cố gắng chôn sâu con đuờng vào những trang sách vô tri,
chôn sâu vào tâm trí lũ trẻ con,
vào những cái miệng hố không có hơi thở, mở ra rồi khép lại.
Tôi đã phải cúi xuống ôm bụng khi tôi nghe ai đó ca ngợi con đuờng,
Tôi thương họ, vì tôi biết họ chưa thể nào hiểu nổi về con đường ấy của anh,
con đuờng thật hiểm nguy cho cả đàn cá, đàn bò, chuồn chuồn và bươm bướm,
cho cả con sâu, cái kiến khi còn chưa mở mắt nhìn trời.
Người ta cũng không hiểu được, làm thế nào đàn bò lại có thể dụ dỗ bầy thiêu thân trải thân trên đường đi của nó,
phải chăng vì chúng đói, lại ngửi phải một mùi hương,
ngửi thấy sự vĩ đại của những xác chết đã bốc mùi,
phải chăng chúng ngộ nhận về những ánh sao dẫn đường,
đang lập lòe trên bầu trời đêm…
Thật sự, tôi cũng không muốn trút lòng oán hận lên lăng mộ anh,
và lăng mộ của những con thiêu thân vĩ đại,
vì tầm mắt anh cũng chỉ nhìn được chiều dài từng ấy thôi,
và tôi đắng cay hiểu thế nào là sự oan nghiệt của lịch sử,
tôi chỉ đau rằng quê hương đất nước tôi đã vô tình sinh ra anh,
và anh đã không có đôi mắt ở sau lưng, để nhìn sâu vào lịch sử.
Hôm nay trong bầu trời đầy mưa bão,
rừng thiêng và biển xanh nghiêng ngửa thét gào,
đoàn người vẫn cứ lầm lũi bước đi trước ánh thép lưỡi lê
của những kẻ tự cho rằng cái lưng của mình không cong,
cái cổ của mình không cúi, con đường phía trước không phải vong nô,
họ thui thủi bước đi qua những xóm làng, những dòng sông, qua những biển xanh, trong lòng tiếc nuối,
về sự đau thương lầm lỗi của một con đường…
SG 26-6-2016.

5 thg 9, 2017

Trăng Phơi Hồn Đá


Kiều Giang

Nửa bước phong trần mấy kiếp đau,
Tuổi xuân em đấy - lửa ngàn sau, 
Yêu em - chết nửa đời phiêu bạt,
Tim sãi trường kinh có nhiệm mầu?

Ta đốt hương trầm - Em lãng quên !
Đêm nay phong nguyệt lạnh hồ cầm,
Bước hoang du mục rung đồi núi,
Em dáng tinh vân lạc đáy hồn.

Mai đời hết rượu, ta vẫn say,
Hồn ta phiêu đãng bước lưu đày,
Trăng cười dưới mộ phơi hồn đá,
Em có sầu chung được kiếp này?

Căng buồm biển cạn kiếm tìm em,
Kim cổ gương soi mặt cố nhân,
Em đã về chưa, người muôn dặm?
Ta gói hương đời trong áo em.

Huyền Diệu trăng xưa em cất đâu,
Trăng nay ta chất bao nhiêu sầu,
Bóng em huyền hoặc ngàn sao lạ,
Sương lạnh trăng gầy ta mất nhau!