Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

22 thg 7, 2022

LỊch Sử

 

Thơ Kiều Giang
" Con người sinh ra tự do, nhưng ở đâu cũng có xiềng xích"
J.J. ROUSSEAU
1.Người ta đẩy tội ác cho trôi vào quá khứ,
và đem lời nguyền đặt cược với tương lai?
để quên đi cơn bão quét qua thế kỷ
và chăm chú nhìn vào chiếc bánh vẽ
phồng to như mặt trời
Người ta đem thiên đường bán rao giữa chợ
và những đồng tiền chết đuối trong túi những
gã tự cho mình là kẻ tiên tri
hoàng hôn khắc khoải đợi chờ
2. Hôm qua ta đào lịch sử,
thấy xương khô của những tên ngốc,
hôm nay ta đào lịch sử,
thấy xương những ông vua giả danh hiền triết,
cùng đùa bỡn với những tên pháp thuật,
làm ma treo cổ lương tri ở pháp trường,
Có phải chăng lịch sử
cũng dành những trang
để làm trò đùa nhảy múa
của những tên bạo chúa
nhân danh...?
3. Và những giọt nước mắt
vẫn sẽ chảy trên trang sử hồng,
bát mồ hôi tưới lên những di chứng xám,
bàn tay cháy sạm ước mơ,
tuổi thơ bần cùng đạo đức,
những chiếc loa đẻ bài thánh ca đỏ rực,
gia tài khánh kiệt ông cha,
quỷ ma lập đàn tự phong thánh,
quyền uy cuốc đất trồng hoa trên lưng bất hạnh,
nuôi cỏ dại trên cánh đồng màu mỡ máu xương,
Nụ cười rú lên trong đêm
trên những xác thân mục rữa,
tương lai không điểm tựa,
ước mơ xanh là mục tiêu của tham vọng dối lừa.
Người ta từng ngày quảng cáo lòng nhân,
lừa đảo cũng được vinh danh,
niềm tin nằm dưới thanh gươm tuốt vỏ.
Trung thực đồng nghĩa với ngu si,
chân lý là điệu múa của quyền uy và ngụy biện.
Chẳng có chân lý - chẳng còn niềm tin?
Người ta đang lang thang vào tội ác…

Cái Mũi Sứt

 

Truyện cực ngắn của Kiều Giang
Thế là một trăm triệu cái mũi thịt vừa được đưa vào chiến dịch chưa đủ số tiền để đạt chỉ tiêu của quan, nên để tiêu thụ hết số que test, là một phát minh vĩ đại của các quan y tế, những kẻ có chức quyền với những bộ óc vĩ đại đã sáng tạo ra một chủ trương xét nghiệm thật độc đáo, mà trên thế giới không có nước nào nghĩ ra, đó là phải cạy mũi tất cả những tượng đài từ cổ chí kim trên cả nước để xét nghiệm chống dịch.
Lập tức ngày hôm sau tất cả các khu miếu cổ, đình chùa cùng những tượng đài ở các công viên đều có lệnh phong toả để xét nghiệm truy tìm con virus quái ác, vì đó cũng là những hình nhân, tức là người, dù đó là người đất, thì cũng có thể lây nhiễm.
Thế là mũi các pho tượng của danh nhân trong nhà Văn Miếu và những tượng đài cao hàng chục mét trên cả nước đều bị cạy tung lên để chọt que test.
Sau đó có người hỏi vị bác sĩ phụ trách về kết quả xét nghiệm các tượng đài. Vị bác sĩ lắc đầu: “Kết quả đó chỉ có trưởng ban chỉ đạo trung ương mới được biết…”
Từ đó, tất cả những tượng đài trên khắp cả nước đều bị dị tật sứt mũi và không còn ai dám nhìn vào mặt những tượng đài nữa.
KG – 17- 01- 2022

Chiếc Dép Trên Miệng Núi Lửa ETNA

 

Truyện ngắn Kiều Giang.
( Đăng trên TRANGVIETMOI.COM)
khi Empedocles* nhảy vào miệng núi lửa Etna ở Sicily, không biết khi ấy, ông có nghĩ là loài người sẽ tin rằng thân xác của ông đã hoà vào cái mênh mông của vũ trụ, miên viễn của đất trời, biến thành nụ cười của vĩnh cửu và từ đây mãi mãi ông sẽ trở thành một thiên sử ca bất tận, dám đem thân mình để hoà vào thiên nhiên và trở thành một vị thần bất tử,
và phải chăng, tạo hoá lại có đôi mắt vô biên, đã không bằng lòng với suy nghĩ đó của ông, nên đã buộc ngọn núi lửa kia ném trả lại một chiếc dép bằng đồng trên miệng của nó, để chứng tỏ rẳng thượng đế đã không muốn có sự đổi chác nào qua ước mơ bất tử của giống người,
đấng tạo tác đã khắc khe với tính hám danh, ngay cả với một nhà hiền triết, một nhà thơ, huống chi…
đêm qua tôi đang đứng thả hồn theo mây gió và hình như cuộc bể dâu đang trôi vào lãng đãng trước mắt, bỗng đâu một đàn dế kéo những cỗ quan tài nhỏ xíu, đẹp mắt, nhưng trông rất nặng nề đi qua những trang sử gập ghềnh của thời hiện đại, để thể hiện qui luật phi- chân- không của trần gian vô thường, triền phược,
tôi lấy làm lạ, buộc miệng thắc mắc, hỡi các bạn dế, các bạn kéo những cỗ quan tài của ai mà trông linh đình long trọng quá vậy, chú dế đi ngoài hàng, chắc là cấp chỉ huy, nghiêm trang nói, chúng tôi đang kéo linh hồn những tượng đài của những vị thánh lừng danh, vừa bị kéo sập đêm qua ở những nơi được xem là trang nghiêm nhất của của các thành phố, đưa đến những mồ chôn tập thể, ở ngoài rìa của lịch sử,
vô cùng ngạc nhiên, tôi lại hỏi, tượng đài là của những thần tượng, là ân nhân của các dân tộc, có khi của cả loài người, là tinh hoa của đất trời, sao lại có ai dám kéo sập,
thắc mắc của tôi làm cho đàn dế cười to chế nhạo, chú dế chỉ huy cũng cười, nụ cười đầy bí hiểm, chú nói, tượng đài chỉ là sản phẩm được sinh ra từ một nhóm người quyền thế, bắt nhân dân cúi đầu tung hô, một thời dựng lên, rồi bây giờ, cũng phải có một thời, nhân dân lại kéo xuống, chứ có ai dám sờ tay vào đâu, có lẽ đó chỉ là những danh nhân giả, thánh nhân giả, thậm chí đó là bọn gây nhiều tội ác với nhân loại, được đưa lên nhờ những họng súng và lưỡi gươm của bọn cầm quyền,
ngài không biết sao, ngày xưa, ở đó, đêm ngày người ta dâng hoa, dâng đèn, ngày nay người ta lại dâng cuốc dâng xẻng, để đập phá chúng đi, quy luật tụ tán sinh diệt là thế,
thời gian sẽ xoá đi tất cả những gì không hợp với con người, những tay có chữ nghĩa gọi nôm na là không mang tính nhân bản, nhưng ông cũng biết đấy, không có ai xoá được thời gian, vì thời gian là thứ đeo theo từng thân phận để giám sát sự tồn vong của hữu thể, những oan khiên của lịch sử lại trở về, ai làm gì cho con người thì tồn tại, ai tôn vinh vô loại sẽ tiêu tan, sẽ bước trở về thuở hồng hoang, sẽ lùi vào quên lãng,
chú dế chỉ huy chợt nói với tôi rằng, đám đông bầy đàn đang chuẩn bị xây nhiều tượng đài nữa đấy, bọn được xây tượng đài ngày càng có thành tích giết người tinh vi hơn, dã man hơn, để cho lũ dế, loài ra rả ca hát về đêm của chúng tôi, cả đời luôn có việc làm, còn ông thì có dịp sắp xếp con chữ không chịu nằm im mà luôn nhảy múa trong đầu mình, theo cái quy luật của đất trời “vạn vật sinh yên” ấy mà,
từ đó, không hiểu sao, đàn dế đưa tang của những tượng đài ngày càng nhiều, lộ rõ tính bi hài của cõi trần, ngày nào cũng diễn qua trước mắt tôi, và trên những chiếc quan tài kia không phải là chiếc dép bằng đồng màu vàng ánh của Empedocles mà là những chiếc dép bằng sắt mang hình lưỡi gươm màu đen của địa ngục…
Sài Gòn 7-4-2022.
*Empedocles (490-430 TCN) là triết gia Hy Lạp, tiền Socrate, ông chủ trương vũ trụ được cấu thành bỡi 4 yếu tố: Lửa, khí, nước và đất.

Chiếc Cối Xay Thịt

 

Kiều Giang
Không ai còn lạ gì những tham vọng bao la của những tên độc tài trên thế giới từ cổ chí kim, từ đông sang tây. Từ Alexander Đại đế, đế chế Ottoman cho đến Napoleon, Hitler và trước mắt chúng ta là hai tay song kiếm hợp bích Putin và Tập Cận Bình.
Để đạt được tham vọng điên cuồng của chúng, mỗi tên đều chuẩn bị cho mình một CHIẾC CỐI XAY THỊT có kích thước vô biên, xay thịt cả dân mình cùng dân các nước khác.
Trong lần ra quân này, ước mơ đầu tiên của Putin là xay gọn khối thịt của toàn nước Ukraina dân chủ, (mà dân chủ là cái gai trong mắt của những tên độc tài). Nhưng sau gần 7 tuần, đem nướng vào cái đất nước trông hiền hoà nhưng lại gan góc, anh dũng tuyệt vời ấy, hơn mười ngàn lính nằm lại trên đất nước (đã từng là anh em), và hơn 14 ngàn lính què quặt trở về trên đôi nạng gỗ, mang danh là đội quân tinh nhuệ nhất của một cường quốc quân sự thứ hai thế giới, Putin rất cay cú, Y lòi cái cối xay thịt hạt nhân ra để doạ thiêu cả nhân loại, nhưng rồi không ai sợ cái màn doạ dẫm trẻ con của hắn, trừ khi hắn tiếp tục thua đau.
Sau 7 tuần phá nát đất nước Ukraina bằng không quân, pháo binh và tên lửa, không gớm tay, không còn một dãy phố, một mái nhà nguyên vẹn, hàng chục ngàn người đã chết vì bom đạn hoặc bị giết bỡi họng súng và lưỡi lê của quân Nga, gần 5 triệu người Ukraina, toàn phụ nữ và trẻ em phải chạy qua các nước dân chủ tự do để lánh nạn, (không có người dân Ukraina nào chạy ngược sang Nga, dù được dụ dỗ hoặc bị o ép, điều đó một lần nữa, nói lên sự khác biệt giữa dân chủ và độc tài!.)
Nay Putin quyết đánh canh bạc chót là chiếm cho được vùng DONBAS (gồm 2 tỉnh Luhansk và Donetsk, phía đông Ukraina, giáp giới với Nga) để gỡ tội với nhân dân Nga, (đi xâm lăng, đẩy con dân Nga vào chỗ chết lại mang tiếng là tội phạm chiến tranh mà lại thất bại), và tuyên bố chiến thắng nhân ngày 9-5, ngày Phát-xít Đức tuyên bố đầu hàng đồng minh.
Để thực hiện cái giấc mơ ác quỷ của mình, Putin cử một tướng mới hung ác tàn bạo khét tiếng nhất của xứ bạch dương là Alexander Dvornikov để chỉ huy trận sống mái ở DONBAS sắp tới.
Chính Putin lẫn những lãnh đạo thể giới đều cho rằng đây sẽ là trận đánh lớn nhất, tàn khốc nhất, chỉ sau thế chiến thứ II, giữa hai thế lực chính nghĩa và phi nghĩa đối đầu nhau. Để thực hiện ý đồ xâm lăng, và cứu vãng sự ô nhục của mình, chắc chắn rằng Putin sẽ không từ bỏ việc sử dụng những phương tiện tàn độc nhất mà quốc tế cấm như vũ khí sinh hoá và cả vũ khí hạt nhân chiến thuật, nếu y bị thua đau trước đoàn quân Ukraine anh hùng.
Hàng trăm ngàn con người vô tội sẽ chết dưới mưa bom bão đạn một cách vô cùng phi lý, chỉ vì cái lòng tham không đáy của một tên độc tài, hắn bất chấp những lời kêu gọi hoà bình của Đức Giáo Hoàng và của toàn nhân loại, CHIẾC CỐI XAY THỊT của hắn sắp được hắn bấm nút.
Ôi, có nỗi kinh hoàng nào, có nỗi đau xót nào, có nỗi căm hờn nào, nỗi thống khổ nào lớn hơn, đang xé nát trái tim của những con người có lương tri trên toàn thế giới, khi đã biết trước một thảm cảnh rùng rợn sắp xảy ra, mà không thể ngăn chặn được!
Hãy cầu nguyện cho tên đồ tể Hit-Putin còn chút tính người!
Sài Gòn 12-4-2022.

Đường Trong Rừng

 

Kiều Giang
“ Cảm ơn đời, mỗi sớm mai thức dậy,
được có thêm ngày mới để yêu thương”
Kahlil Gibran
có người đang uốn những cành cây để chờ con mồi,
bạn hỏi cành cây đang chờ gì,
cành cây không chờ gì cả
vì ta chỉ thấy màu xanh trong đôi mắt của lá,
đang tư lự,
và đôi môi của lá đang cười,
không ai viết được hận thù lên nền trời xanh,
một đóm lửa từ hồng hoang,
mãi còn ấm nơi này.
Tôi muốn nhốt những chiến công
của Alexandre đại đế,
vào cái lọ đôm đốm
của tuổi thơ tôi,
rồi cho mẹ tôi thắp sáng nơi sinh nở của bà,
trong những đêm dài trung cổ.
Ở đầu thế kỷ này,
chúng ta nên quay mặt vào nhau
như hai bức tường đã tróc hết vữa,
không cần phải khoe khoang súng đạn,
một thứ tương lai lố bịch,
một thứ mặc cả phì cười,
lời nói dối
thường bắt đầu từ một cánh hoa,
qua đài hoa,
rồi cuối cùng theo rễ cây
xuống đất đen và bóng tối.
Những tham lam, mệnh lệnh, những giấc mơ,
những mưu toan,
đang quyện vào nhau trên đầu chúng ta,
chúng cười hô hố trong những bữa đại tiệc,
được nấu bằng những nụ cười của loài gián.
không có gì để phải hận thù,
mũi tên tự nó sẽ tìm đường trở lại
nơi mà nó bắt đầu.
Ta chỉ muốn vuốt ngược mái tóc em,
như mái tóc của tạo hóa,
để lộ ra đôi mắt sáng rực,
khao khát tìm ra con đường,
dẫn tới khu rừng có nhiều tiếng chim,
còn hạnh phúc hơn cái ngày ta khao khát nhau.
SG. 15-4-2022

Nguòi Đi Tìm Bóng


Truyện ngắn Kiều Giang
Giữa khuya mồng hai Tết, trong giấc ngủ chập chờn, hắn thấy một con ngựa ô, không biết từ đâu,xông vào nhà hắn, hất tung cái kính cổ treo trên tường, lồng khung gỗ mun bóng loáng, được tổ tiên hắn truyền lại qua nhiều đời. Cái kính vụn vỡ. Hắn lặng câm chết điếng. Mấy ngày liền hắn bỏ ăn, bỏ làm, mặt thất thần ngây ngây dại dại, quanh quẩn mãi trong nhà, không nói với ai một lời.
Sau cái đêm kinh hoàng ấy, hắn thấy bầu trời như tối sầm, những vầng mây đen hoang dại như cứa lên thân phận hắn, mặt đất run cầm cập, không hiểu sao, hắn lại lẩm bẩm “ thế là hết”. Và con ngựa hoang cũng đã mất dạng vào bóng đêm, ma quái, huyễn hoặc.
Người ta lại thấy hắn lặng lẽ, mặt cúi gầm, nhặt từng mảnh kính vỡ, không sót một mảnh nào, cho vào một chiếc túi vải, đem cất trong buồng riêng, khóa chặt cửa, có người cười, bảo là hắn điên, cất làm gì, sao không đổ phứt đi, rồi mua cái kiếng khác. Miệng hắn ngậm như thóc, lạnh lùng, chỉ đưa mắt nhìn xa xôi.
Rồi một ngày, bất ngờ, người ta thấy hắn trải một tấm khăn lụa trắng, mới tinh, mà hình như hắn đã cất giữ từ lâu lắm, không ai hay như chính thân phận hắn, lên chiếc bàn của bộ trường kỷ chạm xà cừ lấp lánh, cha hắn truyền lại cho hắn. Hắn dán từng miếng kính vỡ lên chiếc khăn lụa rồi ngồi thừ người ra. Không biết hắn thấy gì trong những miếng kính vừa ráp lại? Chênh vênh. Nhăn nhúm. Lỗ chỗ những khoảng trống. Có lẽ, may ra còn thấy được cái bóng chập chờn của hắn, vì tấm kính trước khi vỡ, cũng đã úa mờ.
Đêm hôm sau , hắn không ngủ, vào phòng mình, đóng chặt cửa, treo tấm lụa lên tường, tĩnh tọa trước ngọn nến trắng, đăm đăm soi bóng mình trước chiếc kính mà hắn vừa chắp vá, ráp lại, hắn giật mình thấy hàng ngàn chiếc bóng của hắn hiện lên những mảnh kính vỡ, nhưng tất cả đều lộn ngược, tất cả không còn theo một trật tự nào cả, râu tóc hắn bỗng chốc trắng như mây, đang bị thổi tung trong bầu trời đầy giông bão, nỗi buồn ẩn sâu vào đôi mắt, ánh lên niềm khát vọng xa xôi, bí ẩn như một huyền ngôn, mà chính hắn cũng vô cùng kinh ngạc. Có điều lạ hơn là chi chít những con chữ bám đầy lên người hắn, không tạo thành một câu chữ nào mà hắn có thể hiểu được, một thứ mật ngữ đang bám theo hắn, hắn bất lực, không thể giải mã. Hắn thật sự không hiểu, cái xác thân hắn đang ngồi đây và cái bóng trong từng mảnh gương kia, cái nào là có thật, hay cả hai đều thật, hay cả hai đều ảo, tâm hồn hắn trở nên bấn loạn.
Nếu như cha mẹ hắn không để lại ngôi nhà, không có con ngựa ô xông vào đêm mồng hai Tết, làm vỡ chiếc gương soi của hắn, và hắn không tỉ mỉ ráp lại từng mảnh kính vỡ, thì có lẽ hắn đã không phải đứng trước nỗi kinh hoàng này.
Bây giờ hắn lại cười, nhưng nụ cười chưa kịp mở, lại cũng tắt ngay trên môi. Trong chiếc gương vỡ lại hiện lên cảnh mẹ hắn bế hắn đứng trước gương, lúc hắn sáu tháng tuổi, nhưng tất cả đều chổng ngược, thấp thoáng hình một bà già bế một đứa con nít nhưng râu tóc đã bạc phơ, đứa trẻ nhoẻn miệng cười, háo hức chồm người vào trong gương, như muốn thoát khỏi tay mẹ… Hắn ngậm ngùi như muốn níu lại thời gian. Nhưng hắn biết rõ là mình bất lực, hắn nhắm mắt.
Khi hắn mở mắt ra, một cảnh tượng kỳ bí lại diễn ra trước mắt hắn, trong gương. Bất giác hắn òa khóc, khóc ngon lành như trẻ con, khóc như chưa bao giờ được khóc, thèm khát khóc, nước mắt hắn như từ suối nguồn vô tận, thê thảm, chua chát, cứ tưởng rằng đó là cảnh đưa tang mẹ hắn, vì quá thương mẹ nên hắn đã ứa máu con tim, nhưng không, đó là một ngày vui nhất đời hắn, một đám cưới.
Lạ thật, một luồng ký ức thoáng qua đầu hắn, nếu như đám cưới ngày xưa của hắn tưng bừng rộn rã sang trọng bao nhiêu thì cảnh hôm nay trong gương, lại hiu hắt, tiêu điều, khốn cùng bấy nhiêu. Hôm ấy là một buổi sáng cuối đông, đầu xuân, trên nền trời trong xanh, những cánh én đang làm bổn phận mà đất trời đã giao cho chúng, chiếc xe hoa lướt nhẹ trên đường rộn rã tiếng chim, chú rể dìu cô dâu trong tiếng pháo giòn tan cùng tiếng vỗ tay chào mừng của hai họ và bạn bè. Cả không gian và thời gian như hoàn toàn thuộc về hai người, đêm ấy họ leo lên thiên đàng tình ái không cần mượn thang của chúa trời. Nhưng sao hôm nay lại là một ngày mưa dầm, quan cảnh thê lương tiêu điều, chiếc xe hoa lội nước trên đường, những cành hoa gắn trên xe sũng ướt, rũ rượi tả tơi, bầu trời mây đen vần vũ, hình ảnh đôi uyên ương chập chờn mờ nhạt, nhăn nhở, nức nẻ.
Hắn lại thấy bão tố nổi lên nơi hang động yêu đương, đèn hoa ngậm ngùi sương gió, hắn bắt đầu một đoạn đường đời tàn lụi ái ân, nhìn vào tấm gương vỡ, hắn lại khóc, hắn lẩm bẩm trong đầu “không, không phải, nhất định không phải đám cưới của ta”.
Những mảnh gương vỡ lại tiếp tục hiện về những hình ảnh ngược, người ta cắm đầu xuống đất để chém giết nhau, nhưng máu lại cứ chảy ngược lên trời, bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm, máu và lửa đang bao trùm đời hắn, nhưng thật kỳ lạ, không nhuộm đỏ, cũng không đốt cháy được những con chữ cứ bám chặt theo hắn, hòa vào máu của hắn, một tồn tại bất tử và thầm lặng. Lại một lần nữa, hắn cảm thấy bơ vơ, ngỡ ngàng trước số phận.
Rồi hắn thấy mình cố bước đi trong gương về phía trước, mặc cho máu và lửa vẫn cứ bám theo hắn, một cuộc rượt đuổi hình như vô tận…
Đêm ấy hắn ngất đi trước tấm gương, bên cạnh ngọn nến trắng vẫn còn đang cháy….