Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 4, 2013

Hỡi Quê Hương, Người Bừng Thức Hay Chưa ?

       Thơ KIỀU GIANG      
 
Ta mang cõi linh hồn trầm tích hàng triệu năm để xem ai đã bắt nạt vô thường, đi trong sương mù giá lạnh trăm năm để tìm cho ra giọt nắng diệu thường cuối lối.
      
Ta ruổi rong trên vạn nẻo đường để tìm khuôn mặt của thế gian đang giấu trong vô vàn gian dối, xin cho đêm thẳm bừng sáng trong ta để ta đọc xong lời kinh nguyện. Ánh trăng kia làm ta sợ hãi khi nó rọi xuống những con phố xám xịt cô liêu,hồn người trống vắng.   
Ta lại phải yêu những cánh gió mùa đông giá buốt thổi qua sa mạc mênh mông.
      
  Có phải ta đã học được những giây phút lặng im triền miên trong nỗi cô đơn, để cho con thiên nga chân lý đang lấp ló phía mặt trời.
     
Những âm thanh cuồng nộ từ cõi xa khơi đánh thức linh hồn quằn quại của gã hát rong đi tìm chân lý giữa trái tim đồng loại.
     
  Nhưng hỡi ôi, giờ đây ta lại phải leo lên những ngọn núi cao, mang theo cõi lòng khát vọng miên man. Trên đỉnh của ngọn thiên sơn, ta đưa mắt nhìn về quê hương, nhưng quê hương ơi, phải chăng, người đang bị cướp trắng cả linh hồn?
    
  Nếu bọn chúng dư thừa cơm ăn, mà chẳng phải rớt một giọt mồ hôi thì quả là điều điên rồ bất hạnh khôn cùng. Bọn chúng đã trở thành con thú săn mồi giảo quyệt nhất, hoàn hảo nhất, những con thú mang mặt người.
     
Kẻ nào muốn biến đồng bào tôi thành những con lừa, kẻ ấy sẽ đối mặt với những tâm hồn lửa. Kẻ nào muốn nuôi quỷ dữ trong trái tim mình kẻ ấy không bao giờ tìm thấy ánh bình minh mà chỉ tìm thấy bóng đêm của địa ngục.
    
  Kẻ nào xem nhân dân như một đàn bò, kẻ đó sẽ dần dần trở thành một lũ chăn bò, sinh nhầm thế kỷ.
   
  Kẻ nào ném Đức Phật vào lò hỏa thiêu của Hitler mà bây giờ muốn lên Thiên Đàng, kẻ ấy sẽ đưa trần gian vào hỏa ngục.
   
  Chúng đã lỡ vứt hết Thích Ca, Jesus, Khổng Tử vào lòng thù hận, để đi tìm thứ ngôn ngữ trống không. Chúng đã dốt nát hay vô tình phản bội cha ông, dù có giả danh về nguồn thì cũng chỉ là thứ đội mâm xôi mỡ gà để đi tìm vinh hoa phú quý.
    
  Hồn ta đau đằm thế kỷ, khóc trăm năm vì không ngăn được dối lừa.
    Hỡi quê hương, Người bừng thức hay chưa ?!

29 thg 4, 2013

Hạnh Phúc

     

                                 Thơ KIỀU GIANG

 
Ta một lần bỗng dưng yêu em
Như yêu cuộc đời, yêu mây bay gió thoảng
Yêu vần thơ em, cánh chim chiều lẻ bạn
Thơ bây giờ em viết để tặng ai?
 
Anh yêu những buổi sớm mai
Em thức giấc, anh cài hoa lên mái tóc
Và như thế, cho em đừng buồn, đừng khóc
Giọt nước mắt nào còn thương xót hư vô
 
Chúng mình bây giờ còn có những vần thơ
Để làm nhân chứng cho ngôi mồ nhân thế
Thì trách chi cuộc đời dâu bể
Khóc trăm năm, biển có thêm mặn đâu mà !
 
Và ta cứ mãi đi tìm hạnh phúc ở đâu xa?
Hạnh phúc ở ngay trong màu chiều em mặc
Là môi em mỉm cười với mảnh trăng khuya vằng vặc 
Là áng mây, là màu mắt gửi cho anh
 
Em ơi hạnh phúc bao giờ cũng mong manh
Chợt đến rồi chợt đi em nhỉ?
Anh xin một ngày, hôn nhau, em thầm thỉ
Hạnh phúc là phút giây diệu kỳ, em chợt nói yêu anh...

27 thg 4, 2013

Ê-DỐP Và Cái Chết Thương Tâm Của Thiếu Nữ Trên Cầu Kỳ Hà 4.


Ê-DỐP, một văn hào, một nhà thông thái, người Hy Lạp cổ. Nhưng có người lại nói rằng ông phải sống một phần đời bất hạnh vì phải làm nô lệ cho tên nhà giàu tên là XĂNG-TÊ.
Ê-DỐP đã viết nhiều truyện ngụ ngôn rất độc đáo, được đại văn hào Nga LÉON TOLSTOI dịch sang tiếng Nga, trong đó có truyện " ÔNG CHỦ VÀ NGƯỜI LÀM CÔNG" như sau:
    Có rất nhiều người tụ họp dự đám cưới. Một người láng giềng gọi người làm công của mình đến bảo:" Hãy đi xem có bao nhiêu người ở chỗ đám cưới."
  Người làm công đi ra. Anh ta lấy một khúc gỗ đặt ở cửa và ngồi trên một chiếc ghế băng ở ngoài chờ mọi người đi ra.
  Mọi người bắt đầu ra về. Mỗi người đi ra đều vấp phải khúc gỗ, chửi mắng rồi tiếp tục đi. Chỉ duy nhất có một bà cụ đi ra bị vấp té, bà liền quay lại dời khúc gỗ ra khỏi đường đi, rồi mới ra về.
  Người làm công quay về chỗ ông chủ. " Ở đó có nhiều người không?". Ông chủ hỏi. " Chỉ có duy nhất một người, mà lại là một bà lão". Người làm công trả lời.
  "Sao lại như thế được?"
  "À, tôi đặt một khúc gỗ ở hiên và tất cả mọi người đều vấp phải nó, nhưng không ai dời nó khỏi đường đi. Họ giống hệt lũ cừu. Nhưng có một bà cụ dời nó đi để không ai bị vấp nữa. Chỉ có con người thực sự mới làm như thế. Vì vậy bà cụ là con người thực sự duy nhất."
  Đó là truyện ngụ ngôn của Ê-DỐP,đã được viết cách đây mấy ngàn năm, còn bây giờ là chuyện đau lòng vừa xảy ra tại thành phố Hồ Chí Minh.
  Hồi 14 giờ 30 ngày 21 tháng 4, chị Nguyễn Thị Ngọc Mai, 23 tuổi quê ở Long An, lưu thông bằng xe máy qua cầu KỲ HÀ 4, trên đường vành đai phía đông, thuộc phường Thạnh Mỹ Lợi quận 2. Bất ngờ chị cán phải một khúc gỗ dài khoảng một thước, chị ngã xuống đường, một xe container đi cùng chiều phía sau xử lý không kịp, cán lên người chị, làm chị chết tại chỗ. Theo một người dân địa phương kể lại, khúc gỗ nói trên rơi ra từ một chiếc xe tải, nhưng những người ngồi trên xe vô trách nhiệm và vô cảm, đã không dừng lại nhặt lên . Cũng có một số người đi qua, tránh được, nhưng rồi cũng bỏ đi luôn. Để rồi, rủi thay, chị Mai vấp phải và trả giá bằng cả mạng sống của mình !
  Hỡi những "con người" ngồi trên chiếc xe tải, những "con người" may mắn tránh được thanh gỗ, những "con người" tự do vứt đồ thừa ra đường kia, nếu như Ê-DỐP sống dậy, không biết ông ta có gọi các người là CON NGƯỜI THỰC SỰ hay không?
Xin đừng vô cảm trước những hiểm nguy của đồng loại!

alt
Khúc gỗ oan nghiệt !

20 thg 4, 2013

Ta Vẫn Mơ...

Thơ KIỀU GIANG
 



Anh vẫn mơ... dù biết chỉ là mơ 
ta đang sống giữa đôi bờ hư thực
Từ thiên cổ, dòng sông buồn vẫn thức
Nhớ biển xanh, con nước phải xuôi dòng
 
Anh bây giờ phiêu bạt giữa hư không
và yêu em trong vòng quay con tạo
Như ôm lấy những ngày bé dại
Trong bão giông, vẫn đứng đợi em về
 
Có phải em bây giờ muốn giấu nụ hôn
Vào trong áo của dỗi hờn vạn kỷ ?
chưa kịp cho nhau những gì sót lại
vàng đá kia phải trả nợ địa đàng
 
Thì đành thôi chiếc bách cuối dòng
Ta chìm giữa thiên đàng ảo vọng
Em xa - ta như sông mùa nước cạn
Cả sao trời đang khóc giữa hư vô...

1 thg 4, 2013

Vai Gầy Thi Ca

   Thơ KIỀU GIANG
PINTURAS
 
Em đi ngọn gió sầu đưa
Áo xưa em mặc có vừa thiên thu?
Anh như một kiếm khách mù
Lưỡi gươm định mệnh tự ru phận mình
Đêm về lạc lõng trường kinh
Sông sâu biển thẳm, chút tình cho ai
Ngỡ đâu đời đã an bài
Sao còn mắc nợ trần ai đá vàng?
Người mang chút nghĩa cũ càng
Trăm năm ngồi giữa thiên đàng mộng du
Tóc em dài quá mùa thu
Ôm anh vào cõi sương mù giá băng !
Anh về đánh thức vầng trăng

Mong cho đừng khuyết gương rằm em soi
Người buồn đó, ta sầu đây

Yêu em còn nợ vai gầy thi ca
      SG 31-3-2013