Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

21 thg 10, 2019

Dòng Sông Nước Đen




Kiều Giang
những cánh hoa
nở trong mùa 
của đam mê hủy diệt,
cố tự tô thắm mình bằng sắc màu sặc sỡ của hư vô,
trôi trên dòng sông
đen ngòm đã bao năm,
những khúc cây nhẵn nhụi hay sần sùi
đã cố vinh danh quá khứ,
ai đã vô tình ném xuống,
lâu nay vẫn âm thầm xuôi dòng,
không tư lự,
những tảng mỡ động vật trôi tuột từ trong cống ra,
hoan hỉ
vì đã được giải thoát,
những xác người lềnh bềnh
không có ai tra vấn,
đứa con gái
chết sau cái đêm gặp Adam,
thương nhân chết
vì tranh nhau một mối lợi không thành,
những du thuyền
phát ra những âm thanh rợn tình,
tất cả đều trôi lặng lẽ xuôi dòng trên dòng sông nước đen,
không có một thứ gì trôi ngược,
không có ai muốn chống lại,
không có ai can đảm ngược dòng.
đêm nay mùa thu rơi trên dòng nước,
lặng lẽ ngắm trăng,
đêm rất yên tĩnh,
trên dòng sông hình như không có ai,
chỉ có bóng trăng không trôi,
từ đáy nước cũng nhìn tôi,
như muốn nói điều chi,
nhưng rồi cũng nằm im lặng lẽ.
sáng nay,
chỉ có
những đàn cá tìm về suối nguồn,
những chiếc thuyền đua cho một ngày hội,
những chiếc thuyền chở đám ma
cho một người bị giết oan,
và những con sóng thủy triều từ biển xa,
mới dám đi ngược trên dòng sông nước đen,
Tôi chỉ còn có một cách,
để sống cho ra hồn,
là phải bơi ngược dòng
theo chiếc thuyền mơ
SG 6-7-2019
The Scream (Tiếng thét) Tranh của Adward Munch - Na Uy
(1863-1944)

Như Cơn Gió Tình Cờ


Tùy bút Kiều Giang
“từ em thôi là nguyệt, coi như phút ấy tình cờ”
Nguyệt Ca – Trịnh Công Sơn
Có ai đó đã nói rằng những điều xảy ra trên mặt đất này chỉ là một sự tình cờ. Tôi không tin. Mặt trời mọc buổi sáng khi tôi thức dậy, con chim bỗng bay qua nhà tôi nhả tiếng kêu bầy thống thiết, cây hoa mai trong vườn nhà tôi lại rực nở hoa vàng giữa mùa thu, chiếc xe buýt sáng nay không đến trạm, nỗi cô đơn cháy lòng của cô gái khi người yêu không đến vào chiều chủ nhật… Phải chăng, tất cả đều là một thứ tình cờ.

Không Được Khóc Trên Những Tự Hào


Truyện ngắn Kiều Giang

Ngày xưa có một nhà nghiên cứu văn hóa nói rằng, người làng Đa Đa ta, cái gì cũng cười, vui cũng cười, buồn cũng cười, hay cũng cười, dở cũng cười… Đúng là người làng Đa Đa hồi đó hay cười thật.
Nhưng không hiểu sao, trong mấy mươi năm gần đây, ở làng Đa Đa , đi đâu cũng thấy người ta khóc. Nước mắt cứ như là thứ của làng nước cho không, nên ai muốn khóc thì cứ tha hồ, coi như không mất mát gì.

8 thg 10, 2019

Đôi Giày


Truyện ngắn Kiều Giang

Hắn là thợ đóng giày. Cha hắn sinh hắn ra chỉ thích cho hắn học mỗi một nghề, đó là nghề đóng giày, và hắn chính là sự nhẫn nại vô bờ và sự quyết chí vời vợi của ông ta. Nhưng cha hắn lại nói hắn là loại hàng phế phẩm, là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ông, sau những tháng năm miệt mài đi tìm người kế nghiệp. Ông ta nói rằng, chính cái tính phóng khoáng lêu lổng, bốc đồng văn chương của hắn là tòng phạm làm sa sút truyền thống đóng giày của nhà ông ta. Ông ta đã bắt hắn phải thề trung thành tuyệt đối với nghề đóng giày, ngay cả sau khi đã xuống mồ. Hắn đành phải lừa dối số phận hắn để thốt lên một lời thề mà hắn không biết ông trời có chịu làm chứng hay không.

Một Tai Nạn


Truyện ngắn Kiều Giang
buổi sáng, còn rất sớm, thành phố phủ một lớp sương mỏng, là di sản của trận mưa đêm qua còn sót lại, trông như mơ hồ e ấp, nhưng khi mặt trời vừa ló dạng thì nó đã lòi ra bộ xương tiền sử, ngập tràn khói bụi rác rưởi, nồng nặc mùi xú uế cống rãnh, những hàng cây bơ vơ lặng lẽ, những bức tường nham nhở của những bàn tay vô tình bỏ lại sau những giây phút mơ hoang, xe cộ lạnh lùng, tạo thành một thứ âm thanh nghe như tiếng thì thào của người sắp lìa đời,