Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

26 thg 4, 2017

Chỉ Là Nỗi Cô Đơn

Kiều Giang
Ta yêu người, không biết vì đâu,
Có lẽ từ muôn sắc màu trong hồn ta diệu vợi,
tình yêu là phố đông, chiều nay ta đứng đợi,
hay phút thu tàn, nhìn vạt nắng xa trôi?


Tình yêu, ta không biết từ đâu,
từ hương áo em bay, hay từ màu hoa tím
từ cái hẹn, mà em không bao giờ đến
hay từ mắt em buồn, ôm trời đất hoang liêu?


Ta yêu người, ta cũng không biết vì sao
có lẽ từ nỗi buồn trong hồn ta vạn kỷ
từ đôi mắt xa xưa, giai nhân tuyệt mỹ
mẹ cho ta, sau tiếng khóc chào đời ?


Tự bây giờ, và mãi mãi mai sau
ta chẳng biết vì sao màu hoa lại tím,
vì sao người thường hay lỗi hẹn
những tiếng than, ta thường gửi lên trời...?


Chỉ có sự vĩnh cửu của tình yêu, em ơi
chứ làm gì có tình yêu vĩnh cửu
chỉ có sự mầu nhiệm của trái tim
và không bao giờ có trái tim mầu nhiệm.


Những cuộc tình, chỉ là thượng đế cho ta mượn,
rồi mai đây, phải đem trả lại cho Người
Vườn Địa Đàng, Người đã bỏ ta đi,
sao vội quá, và không bao giờ quay trở lại.


Tình yêu, người ơi, chỉ là một cuộc hành trình mãi mãi
chỉ là chiếc bóng của ta trên đường ta tìm thấy
là giấc mơ hoang, khi ta bừng tỉnh dậy,
chỉ là nỗi cô đơn, trong suốt cuộc đời này...


SG 19-2-2017

21 thg 4, 2017

Valentine Này Cho Em


Kiều Giang

Anh hái những ánh sao lung linh trên bầu trời
đặt vào tay em
anh nói đó là những đóa hồng nhung em thích,
những đóa hồng đỏ rực
nở giữa tim anh


Em mỉm cười cùng những giọt nước mắt long lanh,
vì đã khóc khi chúng mình xa cách.
Hỡi thánh Valentine hãy chận đứng bàn tay của Claudius,
để cành hồng tôi được nở giữa tim nàng,


Đêm nay, tiếng chuông giáo đường
ngân vang trên thành Rome,
nơi một góc trời, anh gửi cho em lời của Thánh,
cùng cành hồng rực thắm yêu thương.


“From your Valentine”, tay Thánh đã say mềm,
trong ngục tối, vẫn ngát mùi hương em gửi,
dù có chết, tay anh vẫn cầm cành hồng đỏ
để cho em, hương ngát tận chân trời…


“From your Valentine” 2017






16 thg 4, 2017

Tiếng Hát Từ Trong Lòng Đất


Kiều Giang

Dẫu ta muốn vẽ chân dung những cánh bướm lên bầu trời,
và những con chim én cứ lao vun vút về phía bình minh,
ta vẫn chỉ thấy những ý niệm đen thui thủi khoát lên mùa xuân cô độc,
như lũ bò rừng ngoác miệng nhìn trời, trên sa mạc châu Phi.


Xin đừng nhìn sâu vào những con sóng ngầm trong lòng bão biển,
đừng nhìn vào khuôn mặt của những buổi chiều,
khi đó những cánh hoa đã buồn ngủ,
và lòng chúng ta như cánh đồng trơ gốc rạ niềm tin.


Ta vẫn nghe tiếng hát từ trong lòng đất,
mùa xuân vắt vẻo trên cành cây đang mỉm cười,
ta vẫn nhớ bàn tay tất bật
của tạo hóa vô biên,


Dù sự cưu mang của màu xanh không bao giờ vô nghĩa,
những kẻ lớn tiếng lăn mạ cuộc sống và phá hoại niềm tin,
chúng tiến về phía trước với con dao và khẩu súng trong tay,
một thứ điên cuồng xác xơ kiệt quệ,


Nhưng ta vẫn nghe tiếng hát từ trong lòng đất,
mãi mãi phục sinh,
ta vẫn nghe lời vô ngôn của núi và biển,
hát trong màu xanh bất tận,
bất chấp sự hò hét điên loạn của lòng tham,


Hỡi tạo tác vô ngôn,
xin người hãy hát,
còn hơn nửa loài người
bàn tay trần trụi vẫn cứ đi gieo hạt của niềm tin.


Đầu xuân Đinh Dậu 2017

8 thg 4, 2017

Trong Đôi Mắt Mùa Xuân


Kiều Giang

Những chiếc lá quay cuồng trong suy tư quằn quại,
bên những tiếng thét của sinh linh phiên bản Eva
Mặt trời sũng buồn dụi mắt,
Mặt trăng bị dây thừng treo cổ, khô trên cành nguyệt quế,
mái ngói cuối ngày nằm kể câu chuyện của thời gian


Trong đôi mắt mùa Xuân
có một mùa đông, có một dòng sông treo mình trên khung trời xám,
trong trái tim người, những ánh lửa của bình minh giao tranh,
những chiếc lá xanh rơi trên dòng nước chảy giữa hồn,


Tôi thấy đôi mắt người di chuyển về một mùa đông xa cách,
tôi mường tượng thấy những nụ hôn rụng xuống dòng sông,
kỷ niệm về em là những cuộn khói hoàng hôn lơ lửng,
lá úa mùa thu xoáy tròn trong lòng tôi gió bão.


Đôi tay cô đơn cố quờ quạng như người sắp chết đuối,
chiếc áo lụa vàng bông đỏ trên làn da trắng sững sờ,
đôi mắt em đôi khi thoáng hiện những bờ biển làm tôi kinh ngạc,
bầy chim ăn đêm mổ vào mắt những vì sao,
hồn tôi dâng trào bóng tối của mùa đông.


Ngoài vườn, những con ong trắng bay đi tim mật ngọt,
buông ra những vọng âm làm đầu gối tôi khụy xuống,
trong sa mạc tôi cố trồng những bông hồng cuối,
đêm cứ chập chờn trong đôi mắt mùa xuân.


Ta đã trút bỏ xiêm y trên cơ thể mùa xuân,
và bỗng thấy mình trở thành pho tượng run sợ,
màn đêm đang vỗ cánh ở phía chân trời,
nỗi cô đơn của tôi theo bầy hải âu lang thang.


Mồng 4 Tết Đinh Dậu
(31-01-2017)

2 thg 4, 2017

Nhịp Sáu Tám Chiều Cuối Năm


Kiều Giang


Phải người còn tiếc tàn đông,
bên trời còn đọng mấy dòng lệ pha,
trắng phau bóng vỡ ngàn hoa,
mênh mông sương gió ta bà gió sương,


Vàng gieo mấy khúc đoạn trường
mong chi giữa cõi vô thường mà mong,
biển sầu khơi dậy mênh mông,
đan tay bể khổ mà đong bụi trần,


Kinh nguyền chưa rõ chân thân,
câu thơ khổ lụy gieo vần xôn xao
vườn trăng gửi mộng hiên đào,
suối khơi mạch tưởng, gửi vào lòng non


Cuối nguồn còn chút lòng son,
trong câu tân khổ hãy còn chiêm bao,
đem nghìn trước dõi nghìn sau,
bờ lau sóng cuộn, giữ màu nguyên sơ.


Vu vơ gió hát vu vơ,
bờ khuya sóng dội xanh tờ lạc thư
mai tìm rõ mặt chân như,
thì xin đem gánh phù hư trả đời.


30 tháng Chạp - Cuối ngày đông Bính Thân