Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 1, 2017

Dòng Sông Ở Trọ


Kiều Giang

Ngày xưa
ở trọ hư không,
Nay về
ở trọ mênh mông đất trời,
Mẹ cho
ở trọ cuộc đời.,
Người cho
ở trọ trong lời yêu thương
Mai kia
về lại cội nguồn
Em ơi
một cõi vô thường nhớ quên...

24 thg 1, 2017

Tiếng Gọi Vô Thường


Kiều Giang

Ngàn mây trắng
ủ đời trên đỉnh gió,

Cõi hư vô
lóng lánh mấy giọt sương,
Trăm năm đợi
chuyến xe về thiên cổ,
Vọng bên sông
ơi tiếng gọi vô thường.
SG 22-11-2016

20 thg 1, 2017

Hoang Tưởng


Truyện ngắn của KIỀU GIANG

Đã quá một ngày đêm, Tuấn không hề ăn uống gì . Anh cứ quì mãi nơi góc nhà, miệng lẩm bẩm những câu gì không rõ .Trưa nay ,Quyên cố gắng dỗ đút cho chồng mấy muỗng cháo, nhưng cứ ngậm vào rồi Tuấn lại phun ra, mắt lơ láo, đờ đẫn , dáng hình tiều tụy trong bộ áo quần pyjama đã nhàu nát hôi hám mà mấy bữa rồi, anh nhất định không cho Quyên thay. Những con ruồi xanh được dịp, đậu cả trên mặt mũi anh . Quyên thở dài, đưa tay đuổi thay cho chồng . Hồng Quỳnh, đứa con gái lên ba của vợ chồng Quyên, có lẽ chưa hiểu nổi những gì đang xảy ra, nên cứ chồm hổm, hai bàn tay buông thõng trên hai gối, trố mắt nhìn cha, rồi quay sang mẹ: “ Sao Ba không chịu ăn cháo hả mẹ?”. Quyên không thể trả lời con , vì cổ chị nghẹn cứng, cố nén những giọt nước mắt chực trào ra. Chị không muốn khóc trước mặt con, vì sợ những mảng tối của cuộc đời đã sớm xâm nhập vào tâm hồn còn quá bé bỏng thơ ngây.

12 thg 1, 2017

Ký Ức Hoang Vu


Truyện ngắn Kiều Giang

hắn ôm màu đỏ thẳm của ánh hoàng hôn cô độc cuộn tròn trong chăn chiếu của mẹ hắn để đặt nụ hôn lên thời gian, bước đi trong thế giới bùng vỡ của đôi mắt tròn thẳm sâu hình ảnh ngọt ngào và cay đắng của tuổi chim trời, hắn cố tách cái mùi ỉa mế nửa đêm của đứa em lên ba và cái mùi hoa hồng nhả hương vì khát khao mặt trời, nhưng những mùi hương nuốt trửng hắn, cứ ôm chặt vào nhau như một thứ định mệnh của xứ sở không còn mùi vị, khô cứng, cạn kiệt,

6 thg 1, 2017

Bước Chân Mùa Đông


Thơ Kiều Giang

Trái tim em lấp đầy cô đơn ta,
như mặt trời xua tan bóng tối,
chưa kịp nghĩ tới tiếng mưa đêm,
đã thấy mình tội lỗi,
khi ta chợt nghĩ về em.


Ta níu từng bước chân của mùa đông,
để gió bấc đừng thổi tràn nỗi nhớ,
em cợt đùa trên cánh tay mệnh số
cơn mưa về, ánh mắt người làm vụn vỡ hoàng hôn


Ta đưa tay hứng những giọt lặng câm,
từ phía khung trời xám
ta xóa nếp gấp của những câu thơ
nghe mình chùng xuống như nghe mưa.


Con sóng vỗ thời gian bạc tóc,
em về đâu hỡi nhan sắc mùa đông
hãy áp bàn tay lên vầng trán anh,
để thấy đôi mắt của thời gian trống hoác


Ta đang lắng nghe những bước chân của đêm,
cày nát tâm tư ,
ta khoác lên cơ thể em bộ mặt của thiên thần,
và đánh rơi khuôn mặt ta vào bầu trời rỗng,


Bước chân em
khua vào muôn trùng...
tiếng động
của mùa đông

SG 7-11-2016