Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

30 thg 7, 2016

Gửi Mùa Đông Paris

Kiều Giang

Nước Sông Seine
lạnh mùa đông tới
Cầu Mirabeau,
em ngồi đợi ai đây,
Paris vầng trán có gầy,
Câu thơ tri kỷ đã đầy tay em?


Anh lặng lẽ
từng đêm viễn mộng.
Trời Paris,
còn rộng chăng người ?
Em đi ngợp phố mây trời
Tay đơm sen hạ, đào dời gót đông!


Cửa KHải Hoàn,
môi hồng nghẽn lối
Eiffel chiều,
có vội không em?
Có người đứng đợi bên thềm,
Hay là em vẫn thênh thênh chiều vàng?


Notre-Dame,
tiếng chuông cứu rỗi
Paris buồn,
còn đợi ai không?
Trăm năm tìm nửa chữ đồng,
Đem vần thơ buộc tơ hồng dấu chim...

25 thg 7, 2016

Những Vũ Điệu Của Nhị Nguyên



                
                               Tùy bút  
Kiều Giang
                                     “tất cả đều có thể, nếu biết chờ đợi”


đâu có ai ngờ là vũ điệu của những con sóng-electron khi thoát khỏi thân-phận-hạt, trong cấu trúc vi mô, lại có sức lan tỏa  đến cả sự tồn vong của những thiên hà và của thân phận của sinh linh nơi trần thế ,

20 thg 7, 2016

Bức Tường Và Bóng Đêm


thơ Kiều Giang

Bộ mặt của màn đêm méo xệch
hắt những ánh mắt đã bị bẻ cong bởi tính bạo dâm của nắm đấm,
vào bức tường trắng lặng câm,
loang lỗ những vết bầm ký ức,
những vệt sáng tri thức lóe lên rồi tắt ngấm
như tia chớp trong bầu trời đêm.

16 thg 7, 2016

Phía Sau Giấc Mơ




      Thơ Kiều Giang

Người ta cố lôi cổ tôi vào một giấc mơ,
tôi thấy những bộ xương khô đói và lém lỉnh
đeo theo những cánh sao màu vàng,
bọn họ kéo tôi bay theo,
mắt tôi mờ đi,
họ nhồi vào bao tử tôi những quyển sách màu đỏ và bảo rằng trong đó chỉ lối về thiên đường,
tôi cố đi tìm Beatrice của Dante, nhưng chỉ thấy bao tầng Luyện ngục.

11 thg 7, 2016

Chạm


Thơ Kiều Giang

Mai này,
đất sẽ chạm trời,
Môi em
sẽ chạm những lời vô ngôn,
Ngàn sau,
về chạm suối nguồn,
Thong dong
trong cõi vô thường
cuộc chơi.

5 thg 7, 2016

Cuộc Trò Chuyện Giữa Trái Tim Và Bạo Chúa


Thơ Kiều Giang


-Hỡi BẠO CHÚA, ngài sinh ra từ đâu vậy?
-Ta sinh ra từ nụ cười và nước mắt của trần gian,
-Ôi vinh quang thay cho ngài, trái tim ta, mỗi phút giây, cũng đã từng rung lên vì nụ cười và nước mắt.
-Ta sinh ra từ những ngày không có mặt trời, từ những đêm không có ánh trăng, từ những mùa đông giá buốt, ta chỉ có một mảnh vải rách che thân, từ những ngày măt trời đổ lửa, ta không có một mái nhà, từ những cơn đói lã, ta không có chén cơm, trước mặt ta là mảnh đất cằn khô, trơ trụi, không có lấy một cọng cỏ, cành hoa,trên khuôn mặt gầy gò chỉ toàn nước mắt,