Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

11 thg 7, 2016

Chạm


Thơ Kiều Giang

Mai này,
đất sẽ chạm trời,
Môi em
sẽ chạm những lời vô ngôn,
Ngàn sau,
về chạm suối nguồn,
Thong dong
trong cõi vô thường
cuộc chơi.



Sắc Không
sẽ chạm Luân Hồi
Sân-si-hỉ-xả
rối bời chạm nhau,
Chúa- nàng
chạm mặt
Phật- tôi,
Ala
chạm với Hindu,
phì cười,


Quỷ ma
chạm đến tim người,
Dối gian
chạm nửa
vành nôi địa đàng
Đoạn trường
chạm mảnh hồng nhan
Cô đơn
chạm đến môi nàng nửa khuya


Tài tình
chạm dói dang kia
Oan khiên
chạm lối đi về trần ai,
Cao xanh chạm dấu hình hài,
Sắc-Không .
Tiếng khóc.
An bài.
Phù sinh.


Nửa đêm
tay chạm bóng mình,
Cõi phàm
chạm đến vô hình, thế thôi,
Bóng trăng
chạm mặt hoa trôi,
Dặm dài
tay chạm bồi hồi giấc mê.


Môi hôn
chạm lối đi về,
Nụ cười
chạm xuống
cơn mê hồng trần,
Đò khuya
chạm bến sông Ngân,
Sóng cồn,
hoa nở
trắng ngần
chạm nhau.


Hồng hoang
chạm đến mai sau
Cuối trời,
mây trắng gục đầu
tương tư.
Thiền Tâm
về chạm Chân Như
Ta bà
chạm với
thực hư
loạn cuồng.


Bóng em
chạm cuối hoàng hôn,
Suối khe
chạm tới nỗi buồn biển xanh,
Mắt buồn
chạm cuối hồn anh
Người đi,
tình ấy,
sao đành,
mai sau.


Trăng non
chạm bóng em ngồi,
Núi cao chạm đến
vành môi em hồng
Yêu đào
chạm bóng huyền không,
Tuyết băng
chạm tới
hương nồng tinh khôi.


Tháp chuông
trở giấc bồi hồi,
Môi thơm
chạm tới
dáng ngồi thiền sư,
Ngàn xưa
chạm những ngàn sau,
Kiếp thơ
còn chạm
nỗi đau
ngàn đời…

8/6/2016






Không có nhận xét nào: