Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

25 thg 11, 2018

Ký Ức Mùa Thu


Kiều Giang
Cơn gió mùa đông
em mang theo
làm buốt giá trang tình sử
đêm khuya rồi, ta ngồi viết nỗi hoang vu
Khi người đến
sắc vàng thu
rực trong rừng mơ thay áo
hôn lên đêm bão những màu hoa
em lặng thinh trên đôi cánh tay Aphrodite
ta vụng về nâng dạ khúc Beethoven
Những phút giây diễm kiều đêm
trên vành môi nhật nguyệt,
cánh hoa nào
nở trong mùa thao thiết kiêu sa
Em một lần nở hoa
trên đồi hoang cỏ cháy
đêm đêm dòng suối khao khát trào dâng,
em bước đi giữa màn đêm,
sương đẫm áo mùa trăng bạc thếch
cuộc tồn sinh ngổn ngang trên đôi môi hờn trách
mắt dõi tìm thánh thiện phục sinh.
Ta ru em trên cánh võng thời gian,
giữa khung trời lộng gió,
áo bạc màu, đời vui chi nắng Ngọ,
vườn tình ta nho nhỏ,
xin đôi mắt em
muôn đời ở lại
trong ký ức mùa thu…
Tranh PICASSO

18 thg 11, 2018

Chạy Trốn


Truyện ngắn Kiều Giang
Có lẽ không có ai dám nói là mình có thể định nghĩa đầy đủ, thế nào là sự bất hạnh lứa đôi trong cuộc nhân sinh. Nhưng chắc chắn sẽ có ai đó tự cho rằng, mình có thể đã cảm nhận đầy đủ nỗi bất hạnh đó từ cái hạt bụi nhỏ nhoi ở trọ này. Cho nên, khi mở đầu tác phẩm bất hủ Anna Karênina, Léon Tolstoi đã nói rằng “ Mọi gia đình hạnh phúc, họ đều sung sướng một cách như nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh, họ lại có một kiểu đau khổ riêng”.
Đã tám giờ sáng, nhưng nàng không thể nào nhấc nổi cái đầu ê ẩm, nặng như chì, lên khỏi gối. Nỗi bơ vơ lạc lõng lạnh giá đang bao trùm căn phòng. Nhìn lên trần nhà, nàng thấy hình như cái quạt đang quay tít, nhưng thực ra nàng đã tắt từ đầu hôm, vì cảm thấy lạnh.

13 thg 11, 2018

Gửi Mùa Đông PARIS

Kiều Giang

Nước Sông Seine,
lạnh mùa đông tới, 
Cầu Mirabeau,
em ngồi đợi ai đây!
Paris vầng trán có gầy,
Câu thơ tri kỷ đã đầy tay em?


Anh lặng lẽ
từng đêm viễn mộng,
Trời Paris
còn rộng chăng người ?
Em đi ngợp phố mây trời,
Tay đơm sen hạ, đào dời gót đông!

Cửa Khải Hoàn,
môi hồng nghẽn lối ,
Eiffel chiều,
có vội không em?
Có người đứng đợi bên thềm,
Hay là em vẫn thênh thênh chiều buồn?

Notre-Dame,
Tiếng chuông cứu rỗi,
Paris buồn,
còn đợi ai không,
Trăm năm tìm nửa chữ đồng,
Đem vần thơ buộc tơ hồng dấu chim...
SG 02-01-2012
Cầu Mirabeau, Sông Sein và Tháp Eiffel Paris.

10 thg 11, 2018

Vu Lan Nhớ Mẹ


Kiều Giang

Ngày tháng cũ,
mỗi lần qua phố nhỏ,
Nhớ quê xa,
mắt mẹ rối lam chiều,
Con đứng lại,
khóc thầm quanh nỗi nhớ,
Bóng mẹ gầy,
thương giọt nắng liêu xiêu.
Mùa bấc nổi,
phênh liếp đùa bếp lửa,
Vai áo sờn,
hồn gánh nỗi gian nan,
Chút hơi ấm,
những đêm dài rơm rạ,
Mẹ khóc thầm,
cha tận cuối quan san.
Vu Lan năm nay,
mưa nhiều lắm mẹ,
Nuớc mắt con thầm,
hay nuớc mắt mẹ xa,
Hàng cây đứng,
rũ buồn vuơng tóc nhớ,
Con nguớc nhìn,
bóng mẹ cõi bao la.
Mẹ đã xa rồi,
làm sao con báo hiếu,
Bước trần gian,
trơ trọi một mình con,
Bông hồng trắng
gửi mây trời ảo diệu,
Con khấn thầm
Bồ Tát Mục Kiền Liên.
Đêm mênh mông,
con ngồi khóc mẹ hiền,
Mẹ cười,
con trai
sao lại nhiều nước mắt,
Thương con,
mẹ đưa tay gầy vuốt tóc:
Tóc bạc rồi,
mà khóc tựa trẻ con !…
Rằm tháng Bảy 2018