Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 3, 2011

Hương Cúc Thật Thà

                    Thơ Kiều Giang


Bỏ rừng khép - ra phố đông
Mưa thu lã chã - bềnh bồng mơ hoa
Lòng em hương cúc thật thà
Nhớ em ngày khép bóng tà huy lay
Với tay giữ chút bèo mây
Chắt chiu chiếc bóng lòng đây gói lòng.

27 thg 3, 2011

Đôi Mắt

                      Thơ Kiều Giang

                                 Cảm tác về Trương Thị Hồng Phượng,
                                 một cô gái trẻ ở Bình Phước có tấm lòng vàng
                                tặng lại đời đôi mắt, trước khi phải từ giã cuộc đời.

Hồng Phượng chiều nay rã cánh rồi,
Mà sao đôi mắt mãi trong tôi
Đêm nay thơ nhỏ lên mồ vắng
Hòa máu tim em gửi cuộc đời !

21 thg 3, 2011

Mặt Trời Và Hạt Bụi

                 Thơ Kiều Giang
             ( Trong tập BIỂN KHÁT )

Tay Em nhốt thiên thu vào khoảnh khắc
Cánh hoa rơi mang bảy sắc cầu vồng
Cả bầu trời dồn vào mắt Em xanh
Hạt sương sớm - long lanh trời viễn xứ

Cơn gió thoảng - Em biến thành giông bão
Sợi tóc tơ - Em buộc cõi nhân sinh
Đóm lửa tâm - Em thắp sáng bình minh
Giọt nước mắt là luân hồi sinh tử

Một nét bút - Em vẽ nên huyền sử
Giọt nắng rơi - Em ngự cả không gian
Một chút buồn - là niềm đau cả thế nhân
Em sẽ uống vần trăng trong đáy chén

Bắt mặt trời đêm rơi vào ngọn nến
Vòng tay Em rộng hơn cõi thiên hà
Đem thiên cổ dồn vào một Shadna
Mở địa ngục đón mặt trời nhân thế

Em sẽ nối Hồng hoang vào Tận thế
Tà áo nâu cũng mở cõi linh huyền
Lưới vũ trụ lóng lánh bóng sơ nguyên
Ru ngàn kiếp trên dòng sông của ĐẠO.

19 thg 3, 2011

Tâm Tình Hiến Dâng - The Gardener

                            Thơ của RABINDRANATH   TAGORE
                                     ĐỖ KHÁNH HOAN  dịch

                                                 2

        " Ủa, thi nhân, chiều xuống dần; tóc anh đang ngả màu xam xám. Trong trầm tư cô đơn, anh có nghe tiếng vọng từ kiếp sau? "
          " Chiều đến rồi" ,thi nhân đáp, " tôi đang lắng nghe,lắng nghe, vì lẽ dẫu muộn màng, có thể từ thôn làng
vẫn có người đứng gọi. Tôi để mắt nhìn liệu những trái tim trẻ dại, lạc loài có gặp nhau chăng,liệu những đôi mắt hăm hở mong cầu giai điệu, giai điệu có đến để đánh tan màn im lặng, rồi thay họ mà nói nên lời. Ai sẽ ở đó dệt những bài ca đắm đuối, họ đang cất tiếng hát, nếu tôi cứ ngồi trên bờ cuộc đời trầm ngâm nghĩ đến sống chết cùng với thế giới bên kia ? "
           " Sao hôm đầu tiên đã lặn. Ánh lửa đám hỏa thiêu tàn lụi dần dần bên bờ sông tịch mịch . Từ khoảng sân thuộc căn nhà hoang vắng , bầy chó sủa suông dưới ánh trăng úa tàn . Nếu có khach tha phương nào đó , lìa bỏ căn nhà êm ấm , tới đây ngắm nhìn đêm tối , cuối đầu lắng nghe bóng tối thì thầm , ai sẽ ở đấy thì thào bên tai người ấy những huyền bí của cuộc đời, nếu tôi khép cửa nhà mình lại, cố gắng dứt mình khỏi mọi ràng buộc trần gian ? "
           " Tóc tôi ngả màu hoa râm là chuyện nhỏ nhặt. Tôi đã hằng trẻ như những người trẻ nhất hoặc vẫn hằng già như những người già nhất sống trong thôn này .Ở đây có những người có nụ cười dịu hiền , chất phác, có những người ánh mắt ranh mảnh, tinh ma, có những người nước mắt trào tuôn trong ánh sáng ban ngày và có những người lệ nhỏ âm thầm trong bóng tối âm u . Họ thảy đều cần đến tôi ,bỡi thế tôi làm gì có thì giờ ấp ủ cuộc đời bên kia thế giới . Tôi thuộc về cùng thời đại với mọi người .Có sao đâu nếu tóc tôi đã ngả màu ?"

17 thg 3, 2011

Con Tim Lành Lặn

                   Thơ Kiều Giang
                ( Trong tập thơ mới )

Ta cắt khối u
Trên lưng thời gian
Ta xé đêm đen
Bên trời hoang mạc

Để nghe chim hót
Để nghe suối ca
Đâu đó thật xa
Cánh hoa hồng dại
Đang chờ đợi ta

Ta gom bao la
Vào tim nhỏ bé
Ta nhen đóm lửa
Giữa trời tuyết rơi

Ta níu chơi vơi
Về trong hồn mộng
Ta ôm biển động
Giữa đời tịch không

Ta đem phù vân
Nhốt vào trong áo
Tay em giông bão
Mở mắt cuộc đời

Tình dẫu ngàn khơi
Se hoài tóc nhớ
Nỗi buồn đâu đó
Chợt hé môi cười

Tình yêu muôn đời
Ngủ vùi trên sóng
Ta về thắp nến
Trong trái tim đau

Ru mãi ngàn sau
Con tim lành lặn...

16 thg 3, 2011

Áo Lụa Bộn Bề

                               Thơ Kiều Giang
                             Trích  RU MUỘN

Thương em áo lụa bộn bề
Hư vô anh đổi lối về trần gian
Đêm đêm áo lụa ngổn ngang
Sao anh thương mãi trần gian bộn bề!
Bâng khuâng áo lụa đi - về
Một mình làm cả bộn bề trần gian
Em ơi ! Áo lụa muộn màng...
Cho anh chia bớt trần gian bộn bề.

15 thg 3, 2011

Chiếc Gậy Thần

                              Cảm tác từ việc 3 em nhỏ PALESTINE mới 14 tuổi
                              đã sáng chế ra chiếc gậy thần cho người khiếm thị ,
                              được TTK Liên hợp Quốc trao thưởng ngày 19/5/2010

Hỡi người em gái nhỏ Palestine
Trong khi đất nước em
Còn chịu nhiều đau khổ
Hơn nửa thế kỷ rồi...súng nổ.
Cả một dân tộc
Không chỗ nương thân
Thế mà em - mười bốn tuổi xuân,
Từ máu con tim
Đã sáng chế ra chiếc gậy thần
cho người khiếm thị.
Từ đây - họ đi qua thế kỷ,
Vững bước giữa đêm đen
Em thắp lên hàng triệu ngọn đèn
Trong trái tim nhân loại
Nơi đây - ta cũng cuối đầu nhỏ lệ
Biết ơn em
Hỡi người em gái nhỏ PALESTINE.

                ( Trong tập thơ mới )
                               

11 thg 3, 2011

Chiếc Lá Hoàng Hôn

                       Thơ Kiều Giang

Rượu rót vào đêm nữa hỡi em
Tay mơn bờ thắm tóc say mềm
Ta ôm đêm thẳm qua mùa vắng
Mây trắng lưng trời - mộng trắng thêm

Nửa bước phong trần -  buồn nửa kiếp
Em đi bỏ lại bến sơ hoang
Lối xưa mây phủ-chân trời chết
Khắc khoải phương này - lạc dấu em

Anh trở về đây - mùa trở gió
Bên trời sao lạnh -  cánh hồng phai
Làm sao níu lại mùa thu cũ
Chiếc lá hoàng hôn rụng mất rồi

4 thg 3, 2011

Nếu Không Có Anh

Nếu không có anh
Ai sẽ thở dài,
Vì nhớ thương em,mà sinh ra gió ?
Rồi hoa Quỳnh biết còn có nở về đêm!
Và em hỡi , khi mùa trăng lên
Ai sẽ nhốt trong mắt em biển vàng trên sóng,
Biết khi đêm về, ngọn sóng nào sẽ rì rào vỗ trong anh?

Nếu không có anh,
Ai sẽ biến thành muôn ngọn sóng lăn tăn
Vỗ về chân em
Mỗi khi em dạo chơi trên cát
Ai sẽ biến thành bóng mát
Cho em lỡ đường, ghé bước nghỉ chân.

Nếu không có anh,
Ai sẽ thay cho em chiếc áo nữ sinh
Khi cơn mưa bất chợt tháng năm
Đổ xuống đầu mùa
Ai sẽ ngăn cho em những ngày nắng lửa tháng tư
Trời Sài Gòn nghiêng nghiêng mùa hạ mới
Cổng trường em, ai là người đứng đợi?
Vì thương em, anh làm đám mây khuất nắng cuối đường.

Nếu không có anh,
Ai kể chuyện văn chương?
Bài thơ đầu tay của em - ngọt ngào ai đọc,
Để nhớ thương- quấn quýt - thẫn thờ...
Ai rút trong tim ra vạn bài thơ,
Đời sẽ hoang vắng nếu một ngày không gặp gỡ.

Nếu không có anh,
Ai mở cho em trang sách giữa đời,
Ai sẽ đưa em về mùa cũ xa khơi,
Ai sẽ hát cùng em trong gió,
Ai sẽ ngăn giúp em bao mùa nắng lửa,
Cánh cò nào bỗng trắng tuổi thơ ngây?

Nếu không có anh,
Ai sẽ canh cho em giấc ngủ bình yên
Trong giấc mộng thần tiên,
Ai chỉ cho em ngôi sao nào đẹp nhất.
Ai sẽ hôn lên trán em sau những giờ tất bật,
Biết có lần nào- êm ả buổi hoàng hôn?

Nếu không có anh,
Em có còn là nữ hoàng nữa không,
Trong câu chuyện về đêm,
Mẹ kể cho em nghe khi em tròn mười sáu?

Nếu không có anh,
Ai sẽ lấy trong tim ra kho báu,
Để dâng em đến cuối cuộc đời...

                         ( Trích trong tập RU MUỘN)