Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

25 thg 3, 2018

Nơi Tận Cùng Của Dòng Sông


Kiều Giang
Ánh sáng vụt qua mắt,
bóng tối luớt qua đời,
oan khiên cười trong khung trời màu xám,
tất cả cùng chìm vào thăm thẳm,
chỉ còn đây vầng trăng,
ở bên kia bàn tay tiếc nuối.
chỉ còn thằng nghệ sĩ đói…
trong buổi chiều chưa được gắn tên,
ngồi lom khom
nghiền nát cuộc tồn sinh,
để tìm ngữ nghĩa
của nước mắt,
rồi ôm tiếng cười
đi về phía tận cùng của dòng sông.
loài sâu nửa đêm,
vẫn rút ruột nghí ngoáy bò,
chỉ có nhà thơ nằm chết,
chết giữa giọt nước mắt
trên môi nở nụ cười
nơi tận cùng của dòng sông.
SG 10-01-2018

18 thg 3, 2018

Bên Kia Đường Chân Trời


Truyện ngắn Kiều Giang
Hùng đẩy cánh cổng chốt hờ then, lẳng lặng bước vào căn biệt thự mini. Trời đêm thật yên ắng trong cái tổ ấm mà anh dày công gầy dựng, vun vén trong suốt 10 năm. Anh thuộc lòng từng dấu tích trên mỗi gốc cây trong vườn, từng chỗ đặt vật dụng trong nhà, anh yêu chiếc ghế đá đặt gần hồ cá cảnh, nơi anh thường ngồi với Hoàng Lan trong những đêm trăng … 

Người Đàn Bà Và Đứa Con Hoang Trong Bụng


Truyện ngắn Kiều Giang
Người đàn bà dáng sừng sững như núi. Đêm nay, một đêm mùa đông, bầu trời không trăng sao, chỉ có những giọt mưa như còn nuối tiếc một thời nào đó vẫn chưa nhòe trên trang sử của Nhà Viết Sử Trên Đá của làng Đa Đa, Còn làng Đa Đa vẫn còn chói sáng trên bản đồ mà ai đó đã vẽ rất lâu về những dấu chân của loài đứng thẳng đi qua.

11 thg 3, 2018

Ngôi Nhà

 
Thơ Kiều Giang
1.Những hạt bụi của hồng hoang,
đã biết ngước nhìn vũ trụ,
nó chưa hiểu là nó đang ở trong một ngôi nhà,
ngôi nhà là gì,
nó chưa cảm thấy bị nhốt trong một ngôi nhà,
nó chưa hiểu hạnh phúc và khổ đau.
Đêm đêm hạt bụi cùng bầy thú lắng nghe tiếng nhạc trời,
cùng tiếng gió vi vu thổi lại từ những thiên hà,
nó chưa biết gì về sự hiện hữu,
nó đang một mình đi hoang,
nó đang tự do tuyệt đối,
nó không nhận ra thời gian.
Rồi một ngày kia,
hạt bụi bỗng thấy mình là kẻ xa lạ,
không phải chỉ có nó, nó đã thành kẻ khác,
nhưng không có ai nhìn thấy nó,
gió vẫn thổi qua tai nó rất tự nhiên,
mọi vật đang trôi lửng lờ,
và nó đang ở trong một căn nhà.
2.Căn nhà có ánh sáng và tiếng động,
có cả tiếng la hét và chửi rủa,
không có tiếng trả lời,
tiếng cười tan loãng trong hơi thở hụt hẫng hắt ra từ những lồng ngực lép kẹp
sau những cơn bão là sự im lặng,
như vừa đi chôn người chết,
nhưng hình như căn nhà cũng còn mùi thơm của ước mơ….
Căn nhà vẫn tồn tại và người ta nghe có hơi thở của con người lẫn loài côn trùng chui ra từ mái lá,
hình như chỉ có một người,
còn lại chỉ là những chiếc bóng,
những chiếc bóng điếc hoặc không dám đứng lại để nghe,
những chiếc bóng lầm lũi, lạnh lùng.
Những chiếc bóng lại luôn miệng tung hô…
nếu chúng quên, cũng đồng nghĩa với việc chúng rước ma về nhà,
ma sẽ thét lên nếu biết mình không được công nhận là tồn tại trong ngôi nhà,
những bức tường trắng đứng lặng run,
con gián bò nhanh về chiếc hang tối, không dám quay đầu lại,
vì chúng không hề biết nói lời cảm ơn và khàn giọng tung hô.
Chiếc cột yêu cầu cảm ơn nó vì nó tự thấy mình cô đơn,
bức tường hiểu, nhưng vì không dám nói sự hiện hữu của mình, đứng lặng thinh,
căn nhà luôn đóng cửa, nhưng thường xuyên có bão,
bão nổi lên từ trong chiếc cột bám đầy những bóng ma,
bóng ma của một nguời điên, vì cảm thấy trên thế gian này, không có ai vĩ đại bằng mình, không có ai có từ tâm như mình, không ai lịch duyệt bằng mình và cuối cùng không ai thông minh tuyệt đỉnh bằng mình.
Cái bóng ma thánh thiện cùng mùi tanh của đồng tiền làm rung rinh căn nhà, vì ai cũng muốn chạy trốn,
nhưng không có ai thoát được,
thời gian và trí nhớ cột chặt những hữu thể gào thét.
3. Không ai hiểu vì sao lại hiện hữu những căn nhà,
giữa bình nguyên, biển sâu, rừng thẳm,
trên núi cao, trong băng lạnh
sự tồn vong của bầy đàn,
người ta bắt đầu hình thành những khái niệm,
từ những bàn tay mãi mãi quờ quạng trong đêm tối,
dưới ánh mặt trời,
quờ quạng trong dịu ngọt và bão giông,
trong tiếng cười và nước mắt,
trong yêu thương, chém giết, hận thù,
trong sinh tồn và hủy diệt.
Căn nhà của mấy ngàn năm,
sừng sững bên bờ đá thời gian hoang vu,
không đầu không cuối,
bên biển xanh mênh mông dịu ngọt, thét gào,
bên vời vợi núi cao,
đứng nhìn những xanh rêu phế tích,
buổi rạng rỡ triêu dương, buổi hoàng hôn tịch mịch,
trong trùng trùng phế hưng, tiếc nuối ngậm ngùi,
lẩn trong từng bước đi tình cờ của hỗn mang…
ai nói thay cho tiếng nói sau cùng của bất định.
SG 16-12-2017
Tranh ST trên mạng

Không Được Khóc Trên Những Tự Hào.?


Truyện ngắn Kiều Giang
Ngày xưa có một nhà nghiên cứu văn hóa nói rằng, người Đa Đa ta, cái gì cũng cười. Đúng là người Đa Đa hồi đó hay cười thật.