Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

29 thg 3, 2017

Hương Tháng Chạp


Thơ Kiều Giang

Ta lắng nghe mùi hương,
theo gió núi thổi về từ ngàn năm,
những khúc biến tấu mùa xuân âm thầm chảy giữa đôi tay tạo tác,
mặt trời gác tay lên ngực em làm rung động núi đồi tháng chạp,
sao người chẳng về cùng ta chia nửa mùa xuân,


Ta vẫn nghe mùi hương tháng chạp thổi qua vùng ký ức lênh đênh,
đêm ta nằm nghe lời thì thầm của lũ côn trùng rong rêu biến thể
từ những giấc mơ của bao triều đại quá vãng hiện về,
trong mùi hương tháng chạp,


Ta ngước nhìn những vì sao tháng chạp,
vội vàng chôn lấp những tàn tro,
thắp sáng ước mơ xua tan lời dối gian thế kỷ,
làn gió đêm ủy mị,
thổi qua làn hương sắc chẳng nhạt phai.


Tháng chạp,
ta đi tìm em trong làn hơi thở nguyên sơ,
em bỗng hiện lên giữa đôi bờ hư thực,
một giấc mơ vừa hình thành bỗng vụt tắt,
ta thấy sự mầu nhiệm trong làn mắt em bơ vơ.


Xin đừng nhân danh lịch sử,
hãy đứng vững trên đôi chân của núi rừng,
chiếc quan tài đừng mang gương mặt của tuổi trẻ,
đừng viết những cuốn sách trong ruột những con quạ,
đừng gắn lời ba hoa vào những tin mừng.


Mặt trời mọc lên những lời cầu nguyện,
thời gian đừng khô trên những bước chân
xin hãy sống lại lời những dòng sông, núi rừng và biển,
em hãy về, giữa lúc này, trong mùi hương tháng chạp cho anh.


SG 24 tháng chạp Bính Thân

21 thg 3, 2017

Trôi Đi Cuộc Lãng Đãng Ngàn Năm


Truyện ngắn Kiều Giang

từ khi đỏ hỏn lọt lòng, người đàn ông đã tắm gội trên dòng sông cuồn cuộn đêm ngày, gã lớn lên dưới cái vòm xanh của bầu trời, trong tiếng gió vi vu len vào lời ru của mẹ, giữa bình minh và đêm đen cùng với tiếng thét gào biển thẳm, ân sủng và đọa đày, đắng cay và dịu ngọt, hắn bước đi trong tiếng hát đất trời


10 thg 3, 2017

Con Chữ Ơi Hãy Cho Ta Làm Nô Lệ Em


Thơ Kiều Giang

Con chữ ơi, đã mấy ngàn năm,
em hân hoan đồng hành với loài đứng thẳng,
em reo vui và nhỏ lệ trong từng ngõ ngách cuộc tồn sinh.


Ta muốn được cùng em,
về tận chân trời góc bể, nơi thế gian chẳng có đuôi đầu,
trong cuộc rong chơi của tạo tác vô biên,

Ta muốn được cùng em chia sẻ nỗi gian nan
của vầng mây xám đang bay vào lung linh thế gian huyền thoại,

Em đã bao lần chạm tay vào những trang thơ đầy nước mắt,
nơi ấy tiếng giáo gươm còn vang vọng trong từng trang sử thi,
em đã chuyện trò cùng Iliad của Homer,
em hãy đi cùng ta về nơi tận cùng của gió,


Đã bao lâu rồi, mặt đất lung linh những cánh hoa lệ nhỏ,
ta muốn cùng em đi tìm cuộc tương ngộ của những đám mây,
tìm dấu tích của làn gió bay qua bầu trời,
để viết về một thời lãng đãng của tiếng cười và nước mắt.


Hỡi con chữ,
ta đi mãi trong đường hầm thế kỷ,
cô đơn gặm nhấm ta,
không có em thì ta như đang trong màn đêm của tử huyệt,
bầu trời không còn xanh trong trên đầu,
làn mây xám mãi mãi trôi.


Em vĩnh viễn là nỗi khao khát của ta,
ta vật vã, khắc khoải đợi chờ em,
trong những buổi hoàng hôn trước khi mặt trời tắt,
trong những đêm đen khi chai rượu cạn và im bặt lời ca của lũ dế,
ta đơn độc trong cô quạnh mênh mông,


Ngôn ngữ ơi, con chữ ơi, văn chương ơi, có phải chính em là cánh cửa của linh hồn, là lạc thú mà loài người đắm chìm trong em muôn thuở.

Chính em là sợi dây vô hình kết nối những nụ cười và những giọt nước mắt rẩy run trên môi nhân loại.

Hãy cho ta suốt đời làm kẻ nô lệ em,
để ta vinh danh mặt trời,
ta vinh danh tình mẹ,
ta vinh danh những cánh đồng lúa rì rào xa tít,
những núi rừng thâm u xanh thẳm, đang thì thầm những vọng ngôn của hồng hoang,
những đợt sóng biển dâng trào cùng hồi chuông vĩnh cửu,
hãy cho ta vinh danh lòng trắc ẩn muôn đời.

SG ngày đầu năm 2017

7 thg 3, 2017

Bên Kia Đường Chân Trời


Truyện ngắn Kiều Giang


Hùng đẩy cánh cổng chốt hờ then, lẳng lặng bước vào căn biệt thự mini. Trời đêm thật yên ắng trong cái tổ ấm mà anh dày công gầy dựng, vun vén trong suốt 10 năm. Anh thuộc lòng từng dấu tích trên mỗi gốc cây trong vườn, từng chỗ đặt vật dụng trong nhà, anh yêu chiếc ghế đá đặt gần hồ cá cảnh, nơi anh thường ngồi với Hoàng Lan trong những đêm trăng …