Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

23 thg 1, 2016

Người Đã Đến Và Người Đã Về


Bên bờ đá thiên thu
dòng sông nằm kể chuyện trăm năm
trôi đi mùa nguyệt tận,
em một thời
lận đận trăng non


Ta ôm màu trăng
trên bến bờ nhật nguyệt
người đã đến và người đã thề
rằng sẽ cùng ta ngồi hát
trong mắt mặt trời
muôn đời còn lại với đam mê


Trong màu mắt sơn khê
người đã nói và người đã cười,
đã cùng ta rong chơi
trên đôi cánh thời gian
chưa bao giờ mỏi mệt


Người ru ta trong bao tầng ký ức
qua bao mùa rạo rực
và ta đã chết…
trên sóng ngầm cuồn cuộn đam mê.


Từng sợi tóc
người về hát mừng
bay trong vô cùng... huyền thoại tình ta
cho hoang vu trần thế…lùi xa


Người đã đến và người đã về
bến trần gian hoang vu
nhớ em từng khoảnh khắc
trên đôi môi nhật nguyệt
ta còn mãi u mê…
21/01/2016

Tranh của Gustave Klimt
ThíchBình luận

21 thg 1, 2016

Chiếc Mặt Nạ


Khi những cơn mưa mùa đông
nổi lên từ phương bắc
đổ xuống trần gian,
đổ xuống biên cương
những cột mốc bỗng dưng bật khóc
đáng lẽ chúng phải đứng nơi tổ tiên đã định
của Nam Qốc Sơn Hà
mà sao bọn quỉ ma
đã dịch chúng về phía Nam hàng chục ki-lô-mét.


Thác Bản Giốc
đòi chảy ngược
chẳng chịu chia đôi, chẳng chịu đứt lìa
chẳng chịu tung bọt trắng xóa reo vui cùng thời đại vinh quang ?

Tôi thấy những kẻ có bộ óc vĩ đại độn vàng thẻ, kim cương,
trái tim cầy sấy,

những sự vững chãi chứa đầy ảo giác,
những bình minh mà sân sau chỉ toàn xác chết và nghĩa địa
tư tưởng là những thùng rác không có nắp đậy


Tôi thấy những kẻ tự xiềng mình vào những quyển sách đã mối mọt,
ôm những thây ma ngồi khóc,
đập đầu vào bức tường đã sụp đổ, thề thốt trung thành,


Đêm đêm tôi nghe tiếng khóc Liễu Thăng
tiếng kêu gào của Thoát Hoan, Tôn Sĩ Nghị,
những dấu chấm hỏi to tướng cứ nhảy múa trên ruộng đồng,
trên phố phường,
trên thân xác của những “thần tượng”
trên bánh xe lịch sử đã bị bẻ cong,
để chở sự dối trá.


vì sao những cơn mưa mùa đông lại làm cho chân anh run,
miệng anh méo xệch,
không đánh vần nổi tiếng nói của dân tộc ,
đầu óc anh kiệt quệ ,
ngày ngày anh ôm chiếc loa,
tha thẩn trên sân ga,
không biết phải đi về đâu,
muốn tự biến mình thành huyền thoại,


Ai biến anh trở thành kẻ nói dối,
rơi vào tình trạng loạn tâm,
ẩn trong chiếc đầu hói, khoác lên bộ tóc giả.
Chiếc mặt nạ dân tộc
rơi xuống dưới chân trẻ con.
18/01/2016

14 thg 1, 2016

Bóng Đêm Tật Nguyền Của Thế Kỷ Hư Vô


hãy trở về nơi đã bắt đầu
hỡi bóng đêm
dù đó chỉ là điều bắt buộc,

những ánh đuốc tắt ngấm trong bầu trời
trong lòng chú chim họa mi
vẫn thường hót nửa đêm,
tiếng sáo diều từ dòng sông
chôn sâu vào ký ức,
loài sâu nửa đêm vẫn thức
chờ ánh sao,


trên đồi cao
thi nhân tìm về hố thẳm
đôi mắt cạn khô sa mạc nhìn vào hư vô
đi tìm mật ngôn
của ngàn năm lặng im và cuồng nộ
sóng sánh cô đơn
bàn tay hiu quạnh níu đám mây vô tư bay qua trần gian
chứa đầy trắc ẩn


những vũ điệu điên cuồng
của vinh quang dối gian quyền lực
tạo nên mùa hỏa ngục
trên bàn tay thượng đế ngủ quên

và những lặng câm dưới mặt trời.

Mơ ngày hồi sinh,
lương tri không chịu ngủ
trong bóng đêm tật nguyền
của thế kỷ hư vô.

10 thg 1, 2016

Áo Tím Bao Mùa Tri Kỷ


Trĩu nặng mùa hoang phố thị,
bước chân sa mạc ngập ngừng
nước mắt bao mùa tri kỷ
bàn tay in dấu vô thường


Cánh vạc chao nghiêng ải bắc
bóng cò bạt gió phương nam
áo tím phơi chiều hiu hắt
mắt khuya trăng dõi lạnh lùng


Người bảo một lần này nữa
coi như con nước xa nguồn
mây trắng trôi ngoài khung cửa
về đâu chiếc lá cuối đường?


Ta biết hồn người trắng lắm
chiều thu nàng gửi vào mơ
người níu giọt buồn nhỏ xuống
ngàn sau ta đứng dại khờ

02/01/16

2 thg 1, 2016

Còn Mãi Ra Đi



hơi thở hồng hoang
thổi qua miền vô sắc
thổi qua vùng thâm u
nghe đâu đây tiếng sáo diều dằng dặc
buổi sơ nguyên


ta mang trần ai trên lưng
đi tìm Em
trong đám mây
trong tiếng chim
trong đêm hoang
hành trang chỉ toàn là con chữ
mòn chân thế kỷ
Em chưa trả lời ta, những mộng mị khai nguyên


Bàn tay cháy sạm hồn nhiên con chữ
ta hôn lên màu trinh nữ của đêm
gió hồng hoang vẫn thổi từng cơn
thánh thiện
ta ôm trời đất trống không bước đi giữa vòng xoáy của thời gian

ta chưa có Em, chưa có mặt trời
chỉ nghe tiếng ma trơi khóc cười trong gió
nghe từng cơn nắng Ngọ thiêu đốt suy tư


Ta vẫn bước đi cùng những dòng sông
lạc loài giữa đôi bờ tất mệnh
máu Nhị Nguyên chảy qua Bình Minh
chảy qua Hoàng Hôn
chảy vào màu đêm thân phận

tư duy còn đầy vệt máu quanh người

ta không muốn nhìn thấy máu,
ta đi tìm Em, hỡi vô thỉ vô chung
vô thanh vô hình
vô sắc
ta mãi đi tìm Em
nhưng than ôi, Em đã lừa dối ta,
vì ta biết không có chân trời,
và cũng không ai trả lời
bao giờ có điểm cuối của thời gian…

KG 29/12/15