Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

27 thg 7, 2019

Ngược Đường


Kiều Giang
Cũng từ nơi ấy,
hôm nay về nhà,
tôi lại phải đi ngược.
Dòng đời trôi lên phía trước,
tôi lại phải đi ngược phía sau,
tôi lại phải đi vòng,
không còn đường về nơi cũ.
Đêm nay tôi nói chuyện,
với những bức tường,
lâu nay vẫn câm lặng,
nay bỗng hỏi tôi,
sao ông buồn,
sao ông cũng câm lặng như tôi.
Đường mồ côi,
vậy mà tôi vẫn nghe bên tôi tiếng bước chân
của dòng sông,
của giọt sương,
của chiếc lá,
của lũ côn trùng,
tiếng nói không của một ai cả,
chỉ còn lại một tiếng nói của riêng một người,
của riêng tôi,
nói về chuyện tôi ngược đường…
Vậy là tôi trở thành người xa lạ,
một con người khác,
tự bao giờ,
và tôi hiểu
không còn có gì trước mặt tôi…
Ngày 25-4-2019

Cái Bóng Đen Trên Dòng Sông Như Nguyệt


Kiều Giang
1. Vùng biên cương phía Bắc , trời đã vào tiết thu, sương đêm phủ kín núi rừng. Sông Như Nguyệt, mùa nước bắt đầu lên, tung bọt trắng xóa từ độ cao hơn ngàn mét, vẫn lặng lẽ, âm thầm một dòng chảy muôn đời hướng về Thăng Long, còn lòng của Lê Chiêu Thống thì ngổn ngang trăm bề. Vị vua cuối cùng của nhà Hậu Lê đăm đăm nhìn dòng sông đêm cuồn cuộn, rồi chua chát :“ Đã ngót ba trăm năm mươi năm, từ ngày tiên đế Thái Tổ nằm gai nếm mật, vào sinh ra tử để đuổi giặc Ngô, dựng nên một thời Hoàng Kim cho nước An Nam ta, cứ ngỡ triều đại nhà Lê đã sâu rễ bền gốc, giữ mãi muôn đời cơ đồ xã tắc, nào ngờ…”.
Lê Duy Kỳ nghĩ đến đó rồi không dám để cho dòng suy tư chảy tiếp. Cái se lạnh của vùng Kinh Bắc cùng với cơn quẩn bách của thế cuộc, làm cho đôi vai của vị vua hai mươi ba tuổi triều Lê khẽ rung lên, vẽ một nét mờ nhạt vào không gian, dưới ánh đèn dầu leo lét trong mái lá ven sông. Trong bộ áo dân dã, ngài ngậm ngùi quay sang tham tri chính sự Lê Duy Đản và phó đô ngự sử Trần Danh Án: 

Chiếc Lá


Kiều Giang
Anh về rồi đấy ư,
sông vẫn còn chảy chứ,
anh không còn muốn làm người xa lạ,
anh chẳng phải là anh,
Tôi cũng chẳng phải là tôi,
chúng ta đang lênh đênh trên dòng sông,
không có quy luật nào đâu,
xin hãy đừng bận tâm về những chiếc lá,
Một trò chơi vội vã,
có người đang hối thúc,
nhưng thật là gian khó.
Anh ôm cái gì về đó,
cái gì cũng quý thôi mà,
cái gì cũng dính vào chúng ta,
nhưng hãy bỏ nó ra xa,
cái dòng sông ấy
đang chạy ngược.
SG 21-4-2019

16 thg 7, 2019

Lời Mùa Đông Cho Em


Kiều Giang
Ta thương nhớ người, mây thương nhớ ai,
Mà mây phiêu bạt bốn phương trời? 
Mắt ta đăm đắm đêm cô tịch,
Ta đợi chờ người - còn mây đợi ai!
Ở tận phương trời, em nhớ ta?
Trăng non soi buốt năm canh tà,
Em ơi hãy kéo cao vai áo,
Đông đã về rồi - anh ở xa!
Biết đến bao giờ, ta có nhau,
Áo đông anh mặc - đợi mùa sau?
Làm sao tát cạn trời thương nhớ,
Ta vẫn đợi chờ...thương nhớ nhau.
Ta hái vầng trăng để tặng em,
Lỡ mai giá buốt thổi qua thềm,
Có vầng trăng muộn em ôm ấp,
Cho những đêm trường đỡ lạnh thêm!
Em ơi! nơi ấy có còn mưa?
Xin em kín cửa - gió đông lùa!
Một mình - em nhớ cài khuy áo...
Ủ ấm tình nhau giữa giấc khuya.
(Trích trong Tập NHỮNG GIỌT MƯA GIAN NAN)

Đi Tìm Cái Có Thể


Kiều Giang

Bước đi dưới bóng hoàng hôn,
mặt trời hờ hững, 
đùa nghịch với hiện hữu và hủy diệt,
lũ ma cười thánh thiện,
chúng bảo rằng, chúng lương thiện hơn loài người,
vì loài người đã quên đi khái niệm lương thiện của trần gian,
chìm dưới mớ hỗn mang trên con sóng vô thường,
dẫu có vắt kiệt mớ tri thúc hỗn độn của thời gian,
cũng không giải thích nổi những gì đang diễn ra,
quanh cái đám người-ma đang lúc nhúc giữa đôi bờ sinh tử,
giữa cái bóng tối của nhị nguyên nghiệt ngã,
bám chặt vào da thịt của kiếp hoang du,
Hãy bắt thượng đế xóa đi cái ranh giới huyễn hoặc,
giả tạo của thiên đường-địa ngục,
hãy tiến tới cái giới hạn đó,
và xé toan cái bức màn khải thị bịa đặt của ngài,
nhưng đó lại chính là những giây phút quằn quại đớn đau nhất của phận người,
Hãy quay về với bóng tối của hoang sơ,
là quay về với khai nguyên bừng sáng,
ở đó, đất đá sẽ không còn thấy thượng đế ở đâu nữa,
sự phục diễn lại bắt đầu.
Rồi những vọng âm của tiếng sáo diều từ nơi đỉnh gió,
những ánh lửa Heraclitus,
những ngôn ngữ của loài chim sẽ làm nên bản hòa ca bi tráng,
mở mắt cho cuộc tồn sinh,
Vui lên đi, hỡi những linh hồn sỏi đá,
đang quằn quại đớn đau dưới muôn ngàn nghịch lý,
vẫn còn những giọt sương lung linh
dưới những bàn tay tài hoa,
chịu đóng đinh trên thập tự giá đời,
để đi tìm ánh sáng của cái có thể….
ở phía sau bóng tối cuộc tồn sinh.
SG 14- 4 - 2019

12 thg 7, 2019

Khối U


Truyện ngắn KIỀU GIANG
Tôi cũng không nhớ nổi cái khối u quái ác đó đã hiện hữu trong tôi từ bao giờ. Nhưng chắc chắn một điều, phải là từ ngày tôi đã trở thành giàu sang phú quý, ăn uống dư thừa, đỏ da thắm thịt, có bơ có sữa, có rượu ngon gái đep suốt sáng thâu đêm, có áo mão xênh xang, lên xe xuống ngựa, có nhà cao cửa rộng, có tôi tớ đầy nhà, có kẻ hầu người hạ, và nhất là có cả một đám quan quân như quỷ sa tăng sai đâu đánh đấy, luôn trung thành tuyệt đối với tôi, vì áo mão cân đai được tôi ban phát, không bao giờ cạn, bổng lộc, quyền uy thọ hưởng không bao giờ dứt...

Câu Chuyện Một Dòng Sông

Truyện ngắn KIỀU GIANG
Vào khoảng những năm thứ 13 tỷ 345 triệu, sau vụ nổ Big Bang, trên hành tinh xanh hình thành những dòng sông chảy về muôn hướng. Mỗi dòng sông kéo theo một nẻo đường phát triển cho loài sinh vật biết tư duy, trong số đó có dòng sông Xích Tư dài hàng ngàn cây số chảy từ tây sang đông, qua hàng chục nước rồi đổ ra biển Hải Không