Con người sinh ra tự do nhưng ở đâu cũng có xiềng xích. J.J. ROUSSEAU.

31 thg 10, 2018

Cuộc Trò Chuyện Giữa Trái Tim Và Bạo Chúa


Thơ Kiều Giang
-Hỡi BẠO CHÚA, ngài sinh ra từ đâu vậy?
-Ta sinh ra từ nụ cười và nước mắt của trần gian,
-Ôi vinh quang thay cho ngài, trái tim ta, mỗi phút giây, cũng đã từng rung lên vì nụ cười và nước mắt.

28 thg 10, 2018

Mùa Thu Và Em

Kiều Giang
Tìm theo lá đỏ mịt mù,
Em đi ngàn dặm mưa thu bụi vàng,
Anh về ru giấc chiều hoang, 
Tiếng ai vọng giữa hôn hoàng tỉnh say.

Người cho nửa sợi lông mày,
Ai đem buộc chặt kiếp này vào em?
Tay nào ngát nhuỵ thu đông,
Lược nào em chải mấy dòng tơ xanh.

Môi nào mọng giữa giấc anh,
Tiếng em - oanh yến trên cành sương mơ,
Áo nào đẫm nguyệt đào tơ,
Gót nào dẫm nát cả bờ thuỵ miên.

Tiếng em vụn vỡ giáo đường,
Chúa về ngơ ngác thánh chương bàng hoàng,
Làm sao nhặt hết thu vàng,
Gửi em mùa vắng lỡ làng dấu yêu!

          Tàn thu 2012

23 thg 10, 2018

Khe Trời


Tùy bút Kiều Giang
cả đời hắn là một cuộc đi tìm, đi tìm chiều cao và độ sâu, hắn muốn luôn sống trong cảm thức về chiều cao và độ sâu, hắn không muốn kéo lê cái thân phận hắn trên mặt đất bằng, hắn có cảm giác bay bổng tuyệt vời nếu bên này là đỉnh cao và bên kia là vực thẳm, hắn thích úp mặt vào đỉnh núi, vào khe trời để nghe tiếng vọng của núi rừng, tiếng suối trong veo, vi vu dưới đáy vực, mà hắn gọi đó là tiếng nhạc trời, những âm thanh huyền diệu làm sao, hắn nói là hắn mãi đợi chờ, đợi chờ bao lâu cũng được, đợi chờ không biết mệt mỏi, vì đôi khi cả đời người, còn không được nghe.

15 thg 10, 2018

Tiếng Hát Của Dòng Sông


Thơ Kiều Giang
Đã bao năm,
em đưa ta về giấc chiêm bao kỳ bí , 
thuyền em êm đềm trên dòng sông xanh tuyệt mỹ,
và những dỗi hờn em lấp cả sắc vàng thu.
Ngày vui,
em cười ngập cả nắng mai,
còn ta thì vác trên lưng thân phận làm người,
cùng tình yêu em,
gập ghềnh đi qua thế kỷ,
bờ môi nào mộng mị giữa hồn ta ,
Mùa thu đọng lại trên nụ cúc vàng,
đêm hôn mãi vầng trăng,
ta say hát ngàn năm trên bến bờ hoài vọng,
thương em xa, tận biển rộng...
sông dài.
Đêm nào ta cũng neo thuyền trên bến sông
đợi chờ người con gái
ngồi ngắm mây trời lãng đãng,
giận hờn ta vì mấy ngôn từ lãng mạn của trần gian.
Em có biết đâu rằng,
hồn anh một thuở đi hoang,
gặp em giữa những đam mê,
dưới bóng thời gian huyền thoại,
cõi văn chương, em rủ ta ở lại làm người.
Thuyền em mãi mãi rong chơi,
ta ôm nỗi nhớ hoang vu,
làm sao trả lời với gió,
tiếng thở dài của em làm bão tố,
giữa hồn anh
Có những cánh hoa
nở trong trần gian,
có những bóng mây
bay qua đời anh,
nhưng chỉ có mình em dạy cho anh tiếng hát của dòng sông,
để anh hát trong chiều sương,
anh hát trong màn đêm
vô thường…
Tranh st trên mạng

10 thg 10, 2018

Khúc Hát Từ Đáy Mộ


Kiều Giang
Khi em quyết định trả thù anh,
cũng chính là lúc anh nghĩ mình không còn là con người của ngày hôm trước,
anh muốn đem theo những tháng năm mắc nợ xuống mồ,
những tháng năm mà em đã gọi anh là tên lãng tử,
vì anh đã cố hát khúc niệm từ cho hai chữ tình yêu,
Em đã hát tang khúc lên những ngày vui của quá khứ,
còn anh cố nhặt những mảnh kính vụn của cửa sổ nhà thờ,
sau cái đêm nữ con chiên thất tình đập phá,
tiếng hát của em sẽ làm cho mộ chí của đời anh đi về phía…
muôn trùng,
những lời nói khô như sa mạc của anh
cũng đã nhuốm màu sắc của ái ân.
và em cũng phát hiện ra một chân lý rằng
không có một người đẽo đá kiết xác nào
cần mẫn hơn các nhà thơ,
rồi em nguyền rủa anh như đứa con hoang của thượng đế,
Máu của người nghệ sĩ thường rơi vãi trên những ruộng đồng,
trên những cánh rừng,
trên những bến cảng,
và trên cả những mặt đại dương xa xôi,
điều mà trí tưởng tượng của người đàn bà biết rất rõ.
Em lại bảo rằng anh đang đi về phía những cạm bẩy của hạnh phúc,
anh cố hiểu ra có một điều rất thật,
và là một điều duy nhất,
thượng đế mới là kẻ đánh lừa những trái tim thổn thức vì yêu,
Anh đã không nhận một lời an ủi nào từ số phận đâu em,
vì cả những tia sáng hoàng hôn nhìn anh cũng là những cái nhìn rất vật chất,
anh cứ nghĩ thời gian là không có thật,
và không nên đưa tay đào bới những nấm mồ.
Anh muốn trở thành kẻ tôn thờ thuyết hư vô,
khi anh đã bước qua bên kia bờ số phận,
anh không bao giờ trao cho ai
cái chìa khóa của chiếc hòm riêng tư đời mình,
để âm thầm tiếp tục mang bí mật kia xuống mồ,

tình yêu sẽ mãi mãi thuộc về hư vô…
SG 28-7-2018

4 thg 10, 2018

Tổ Quốc Hay Ngai Vàng?

Truyện Ngắn Kiều Giang

Nếu ngày ấy, Lê Chiêu Thống không ươn hèn, chỉ vì cái ngai vàng đã mục rã của mình, chỉ vì cái đám tôi tớ tham ô nhũng lạm bất tài, mà chịu nhục đi rước quân Mãn Thanh về dày xéo quê hương, thì lịch sử nước Nam ta đâu có một trang sử nhục nhã và đen tối đó. Nếu như dân tộc ta không có một Quang Trung Nguyễn Huệ cái thế anh hùng, thì thử hỏi, trên bản đồ thế giới ngày nay có còn một nước VN nữa không? Dân tộc ta may ra cũng chỉ còn một nhúm người sống vất vưởng ở đầu đường xó chợ như người UYGHUR trên đất Tây Tạng ngày nay. Nghĩ đến đó mà KG tôi cảm thấy kinh hoàng!
" Nhớ ngày xưa, thương ngày nay,
quê hương giờ biết còn ai với mình?". ( KG ), Lòng kẻ hèn này chưa lúc nào nguôi đi nỗi lo mất nước, vì có biết bao nhiêu dấu hiệu chẳng lành ! Tôi xin phép đăng lại truyện ngắn " Tổ quốc hay ngai vàng?", để tự nhắc nhở và răn mình vậy.
TỔ QUỐC HAY NGAI VÀNG?
Truyện ngắn Kiều Giang
Trong năm ngày đêm, kinh thành Thăng Long chìm trong máu lửa, người ta chỉ nghe tiếng súng, tiếng thét, tiếng trống xung trận của quân Tây Sơn và tiếng la hét thất thanh của tàn quân Tôn Sĩ Nghị, mùi thuốc súng trộn với mùi máu quân Thanh còn đặc quánh trong không khí.